Cô mất rồi

Leave a Comment
Sáng 7h30 mẹ gọi điện nói "cô mất rồi"
Trong lòng rối bời với bao nhiêu câu hỏi
Tại sao gia đình lại bạc bẽo như vậy, cụ đã hơn 90 mà 2 lần tiễn kẻ đầu xanh. 2 năm trước, anh Hải mất vì ung thư máu, ngày hôm nay con dâu mất vì suy tim.
Thương cô lắm. Cô chân chất, đơn giản. Ẩn tượng của em về cô là một người cô hiền lành, chân đất hay đến nhà chơi. Ngày bé, hay vào cô chơi với bác trai, cô thương em, quý cả nhà em nữa. Đến khi lớn, cô hay sang giục lấy chồng. Mới đây, chỉ mới cách đây 10 ngày, vẫn đôi chân trần đó, vẫn dáng đi đó, vẫn khuôn mặt đó còn nói "cưới đi cho cô ăn cỗ" mà giờ hơi thở đã chẳng còn.
Hôm kìa vào thăm cô, cứ nghĩ cô chỉ nặng hơn thôi rồi sẽ khỏi, ai ngờ...mọi thứ đến nhanh đến vậy.
Hỏi em có buồn không?
Có, buồn chứ, buồn vì vẫn mong ngày cưới em cô có mặt, hôm gặp cô lần cuối còn nhắc cô phải mau khỏe về ăn cưới em, cô gật đầu rồi chẳng giữ lời.
Nhưng...đi nhanh vậy em cũng mừng vì cô sẽ không phải chịu đau đớn về bệnh tật quá nhiều.
Chỉ là...ai nỡ buông tay khi duyên trần vương vấn
Ta cần hơi thở chứ đâu phải sự chia ly...

Có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn của sự chia ly. Nhất là những người bên ta từ thuở lọt lòng.
Ngày anh Hải mất, cảm giác chẳng đến như vậy vì đơn giản kỷ niệm về anh gần như không có. Còn cô, chưa lần nào đi học về e không gặp, tuần cô sẽ sang nhà e chơi đến vài lần...
Thương cô lắm.
Mong cô sớm siêu thoát về nơi cực lạc.


0 nhận xét:

Post a Comment