Lật lại trang nhật ký

Leave a Comment
Lật lại từng trang nhật ký, từ hồi lớp 10...

- Lớp 10 nhật ký em gắn liền với cô bạn thân như tiền kiếp, mới gặp mà như thể thân k dứt ra được. Đi học gặp nhau chưa đủ, về nhà cũng buôn cháo điện thoại ngày đêm. Sao mà nhiều chuyện thế, chuyện bạn A, bạn B, chuyện ông thầy Toán khốn nạn, bla bla đủ thứ chuyện... giờ thì bạn ý đã dắt theo 1 cô công chúa nhỏ, em thì vẫn ngồi đây thơ thẩn với những trang nhật ký mà em chắc trên đời này chỉ em đọc được vì e tự sáng tạo cho mình kiểu chữ riêng mà.

- Lớp 11: Vẫn đó những câu chuyện của tuổi học trò, những trò nghịch ngợm mà chắc chẳng có cô gái nào nghịch ngợm như em. Chơi game hết cả tiền học phí, đi học muộn, cãi thầy cô, ngủ trong lớp,... khiến thầy cô phát ngớn :D
....và đó cũng là khoảng thời gian gặp anh. Kỷ niệm đầu tiên ư? "Sao anh này chơi au giỏi thế, perfect x10, x11, x12,..." Em cứ ngồi sau theo dõi anh chơi thui
Lúc sau 2 đứa cùng chơi, nhảy đôi hợp thế :D Rùi anh có sđt em, rồi chuyện chúng ta bắt đầu. Mà nó bắt đầu từ ngày bao nhiêu anh có nhớ không? :) quyển nhật kỹ cũ mất mất rùi em cũng chẳng nhớ chính xác đâu. Chỉ là 23/5/2008 đã thấy anh xuất hiện trong đó rùi.

- Lớp 12: Ngày ngày em đi học, về là buôn chuyện với Dung, với anh. Ngày nào cũng 3,4h gọi điện, bố còn tính cắt điện thoại đi cho khỏi buôn :P
Thuở ý anh học đại học năm nhất, anh là nguồn động viên để e bò đến thành phố bụi bặm, ồn ào này học. Thưở ý anh gọi về kể chuyện, còn hát cho em nghe nữa :D
Rồi đúng ngày sinh nhật âm lịch năm đó em gật đầu làm bạn gái anh, nhận vậy thôi chứ 3 tháng sau mới gặp. Vâng! Anh là người khiến e bỏ học lần đầu vì trời mưa :( Đó là môn Lý, hôm sau em bị thầy cho đứng ngoài cửa nguyên 1 tiết ông ý dạy

- Năm nhất đại học: Cuối cùng cũng đỗ đại học. Em được gặp anh nhiều hơn. Mỗi tháng e gặp anh được 2,3 lần :) vào mỗi cuối tuần, bắt xe qua ĐH Công Nghiệp chơi với anh, anh dắt đi ăn chè, anh dạy học đi xe máy :D Em thích ăn bún chả, thích ăn chè, thích chơi game với anh

- Năm 2 đại học: Chúng ta thương nhau nhiều hơn. Em cũng thương anh nhiều hơn nhưng k hiểu sao cứ giận hờn vu vơ vày vò anh hoài. Cũng biết anh vừa đi học, vừa đi làm thêm buổi tối mãi 12h đêm mới về. Hôm nào ở lại chơi tối anh mang cháo trai về, e ngủ 1 giấc rùi vẫn dậy ăn ngon lành. Hồi ý, bạn cùng phòng anh cũng là bạn gần nhà anh phải trốn sang phòng bên cạnh. Giờ anh chị ý cũng cưới rùi, còn có 1 thiên thần nhỏ nữa :) Ta thì thế này đây

- Năm 3 đại học: Chẳng hiểu sao bị viêm đường tiết niệu, đi viện rùi em biết đủ thứ trò về mình. Em sẽ xấu ư? Em sẽ không sinh được em bé ư? Em sẽ chết sớm ư? ... Vậy còn anh thì sao...
Em học k giỏi nhưng cũng k dốt mà năm đó điểm em rớt đến mức có thể được ra khỏi trường được. Bắt đầu những năm tháng sóng gió cho chuyện chúng mình. Em chia tay lần đầu, anh khóc, e biết nhưng vẫn phũ phàng nói với anh những lời tuyệt tình. Rồi anh nói anh sẽ chết, anh đang ở cầu Thăng Long, e giữ anh lại. Lần nào chia tay e cũng nhớ...

- Năm 4 đại học: Vẫn chuỗi thời gian đau khổ, dằn vặt trong nước mắt, suy tư về tương lai, vẫn là e chia tay nhưng rồi anh đều giữ lại. Rồi 1 thời gian e lại vậy.
Em biết anh cũng có lúc muốn buông hẳn, e thì khỏi nói rùi. Muốn buông, phải buông mà k nỡ nhưng vẫn đành. Ta cũng chia tay nhau đc 6 tháng, rồi dằn vặt, đau khổ, e khóc cả 6 tháng dòng rã mỗi đêm đến tận khi quay lại

- Năm 5 đại học: chia tay rùi lại quay lại...đến cuối cùng vẫn xa nhau thật sự khi e ra trường. Mẹ có gọi xuống làm hòa nhưng e lại bướng bỉnh không nghe. Rồi thì... em cũng đi làm... E lấp khoảng trống cho trái tim bằng những mối quan hệ khác, những cuộc hẹn hò không đích đến. Có cái đích nào với 1 cô gái và 1 chàng trai khi chàng biết nàng chẳng thể đẻ được. Em chẳng muốn thực tế nhưng sự thật là vậy. Ai có thể nói với em như anh, ai có thể chấp nhận em như anh? Nói vậy chứ họ có như anh thì em cũng lại làm họ tổn thương như với anh vậy. Nhưng may là họ cũng không chọn em :)
E cắt tóc, mái tóc anh thích thành 1 mái tóc tomboy. Mà e không nghĩ rằng mái tóc cắt đi như sợi dây nhân duyên chúng ta chấm dứt

- Ra trường 1 năm: Em gặp 1 chàng trai với khuôn mặt của a Tuấn - người em luôn nghĩ hồi bé sẽ phải lấy người như anh ý. Tìm hiểu, yêu nhau nhanh chóng rồi cũng kết thúc nhanh chóng chỉ trong vòng chưa đến nửa năm. Yêu anh, anh đã khiến e trở nên vô dụng đến vụng về, và đó là điều khiến họ muốn chia tay em. Thì đương nhiên là em gật đầu.

- Ra trường năm 2: Em quen 1 anh chàng với giọng nói khó nghe của miền Trung pha âm điệu miền Nam. Điều đó làm em thích thú. Anh ý có cho mình những nỗi đau mà e có thể cảm nhận nó đau như thế nào qua những lời kể. Rồi từ thương em yêu lúc nào không biết. Nhưng cũng như người trươc, chỉ như 1 cơn gió thoáng qua. Chỉ là em thương đơn phương và e hiểu rằng anh ý cần em cho 1 vị trí khác. Và em càng hiểu anh ý cần điều gì cho tương lai, điều mà em chỉ 50/50 có được. Em ghét phải lựa chọn.



--------------
Châm dứt cho câu chuyện 8 năm quen nhau của chúng ta, sau 1 năm tán tỉnh, 5 năm yêu nhau, 2 năm vật vã trong đau khổ anh lấy vợ

Nhật ký của em gần như ngày nào cũng có bóng anh phảng phất. Những ký ức ngây ngô cho đến những day dứt cho sự lựa chọn...đều liên quan đến anh. Lật lại nhật ký, ngày 4/2/2009, em từng nói "hôm nay là một ngày với những quyết định có thể làm thay đổi cuộc đời của mình, chẳng biết là đúng hay sai". Anh nghĩ xem là đúng hay sai???
 Nhưng dù sao em cũng phải tập quen thôi, chiếc nhẫn trên tay e sẽ phải cất giữ đi thôi.
Tổ ấm bé nhỏ của anh đang có thêm 1 thiên thần nhỏ sắp ra đời. Em mừng vì điều đó

Có thể nào e được sống cho mình, không phải lo đến anh nữa không? Làm ơn sống tốt đi, bờ vai kia chờ anh vòng qua eo mỗi tối, thiên thần nhỏ kia chờ anh hôn mỗi ngày. Và...e chỉ là 1 mảng quá khứ anh cần cất sâu thẳm trong tim.

Khái niệm của kết hôn và độc thân nó phức tạp lắm, nó là sự rối bời của 2 người, 4 họ và những người xung quanh. Em và anh đều không muốn những người quanh chúng ta bị tổn thương...vậy nên, anh à, ... kiếp này đến vậy. Nhưng nếu kiếp sau, em có thể không gặp anh không? Nếu đến kiếp sau, khi gặp Mạnh Bà em sẽ xin bà thêm vài bát nữa, để có thể quên anh vĩnh viễn, quên những kỷ niệm với anh. Bởi em biết...kiếp này em sẽ phải sống với nó đến hết đời còn lại...

Ai nói tình chỉ đẹp khi tình dang dở
Em chẳng cần cái mối tình dang dở này
Tuyệt nhiên chưa bao giờ muốn...

0 nhận xét:

Post a Comment