Sếp nói "người ta chỉ buồn chán khi chẳng có việc gì làm", thế cơ mà đến lúc ngủ thì cái nỗi buồn chán nó cứ kéo về. Chả có nhẽ phải làm thiếp đi mới ngủ ngon được. Chắc do nay nghĩ đến ỉn nhiều quá, nhắc đến nhiều quá cũng là 1 cái tội.
Một chút bâng quơ khiến người ta ngây dại.
Một chút thương nhớ lại khiến mình thêm đau...
----------------------------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lạc lõng giữa phố đông người
Cố kiếm tìm một tình yêu đã đánh rơi
Đúng hay sai thì cứ tin và mặc giao yêu thương cho số trời
Còn mình thì chằng giữ lấy nhau...
Trái đất bé lắm nhưng sao chẳng thề thấy nhau
Dù đôi ta chỉ cách nhau mỗi con đường
Yêu nhưng lí trí quá nhiều
Duyên nhưng chẳng níu giữ
Nợ nhau tình yêu nhưng vẫn rời xa
Dõi theo dù ngược lối
Dù đôi chân em mệt mỏi
Dõi theo anh từng bước đi cho quen dần lối
Ngày không em anh sẽ quen thôi
Ngày không em anh sẽ tốt thôi...
Xa anh chậm chậm thôi .... để em quen dần
Dõi theo dù ngược lối , dù ta không còn chung đôi
Mà cảm xúc vẫn cố bám lấy em từng ngày
Đôi ta ngập ngừng bối rối
Mong ta sẽ tìm ra lối
Bình yên nơi trái tim đã ngủ yên.......
0 nhận xét:
Post a Comment