Giá như mình đừng nói vội yêu nhau
Em không nói ngày sau mình hạnh phúc
Qua hơi thở chưa nghe lời thổn thức
Cánh én hiền không nức nở gọi xuân
Chỉ thoảng qua thương nhớ một đôi lần
Em đã nghĩ rằng ái ân có thật
Rời chợt buồn khi lạc mất ước mơ
Mới vội vã trở về nơi xuất phát
Gió lạnh căm đến tan nát cõi lòng
Anh lặng đứng trong tình sâu vạn trượng
Xưa áo lạnh vì em giữa gió sương
Mong vùng vẫy cho tình thôi vướng víu
Anh có lỗi khi không dìu em nữa
Cố làm chi, là 1 nửa của nhau
Dù mái tóc có phai màu hơn thế
Lối ta về vẫn chẳng thể có nhau
Thôi van em quên cánh diều năm ấy
Chia hận sầu cho hoa lá cỏ cây
Khi mơ ước tràn đầy trong nhịp thở
Mình không còn bỡ ngỡ nếu gặp nhau
"St: Phan Thành Công - một người bạn giàu xúc cảm, có tài viết thơ và đam mê chơi chế, biệt danh Cà Rốt Bốc Cháy"
0 nhận xét:
Post a Comment