Em nhớ anh

Leave a Comment
Anh à, em có hèn nhát lắm không khi cô đơn, khi buồn, khi thực sự muốn ai đó bên thì điều duy nhất em có thể làm lại là ngồi 1 só và khóc. Hơn thế 1 xíu là viết lên đây. Em tự hỏi, nếu không có mạng, k thể viết, k thể nói với ai em sẽ trở thành như thế nào.
Em nhớ anh...
Em muốn được anh ôm
Muốn được anh vỗ về và nói "không sao đâu em, mọi chuyện sẽ ổn, sẽ qua thôi"
Muốn mình không vô dụng như vậy
Sao bên anh, cạnh anh mà khoảng cách như ngàn dặm
Mùi hương ấy, em nhớ lắm nhưng lại cảm thấy 1 khoảng cách vô hình
Em muốn hét lên
Muốn làm gì đó điên rồ như nhảy từ cầu Thăng Long hay đứng trên tầng cao nhất Kangnam mà hét nhưng lại không thể, bởi em của bề ngoài cứng rắn vậy thôi chứ bên trong e thực sự rất hèn nhát.
Con nhím xù lông bởi nó sợ, em cứ tỏ ra cứng rắn để làm gì em cũng chẳng biết nữa.
Em nhớ anh, nhớ trong quay quắt, nhớ đến điên dại
Em muốn ta quay lại, ta tiếp tục nhưng lại sợ
Sợ cái thứ mà lẽ ra bản năng 1 người phụ nữ phải có là lấy chồng, là có cho anh những đứa bé kháu khỉnh.
Nhưng em không thể, cũng không dám thử....
Ai là ai của ai? 
Em là ai trên cõi này khi bên mình không có anh bên cạnh
Cái bát vỡ rồi phải chăng chẳng thể nào lành lặn cho dù có cố gắng đến mức nào hàn gắn
Ta xa nhau thật rồi phải không anh
Nhưng... có thể... cho em yêu anh đơn phương, nhớ anh đơn phương mãi được không?
.
.
.
Cảm thấy bị bắt nạt, bị tổn thương nhưng phải gồng mình tự sống

0 nhận xét:

Post a Comment