Kỳ 65: Một Ngày Bạn Và Tôi

Leave a Comment
-------------------------------------------------------------------

Vẫn luôn có một người nào đó đã có cùng ta một phần tuổi thơ hay một phần trong veo và say mê nhất của một đời. Ta trân trọng họ, vì có họ ta không phải ở một mình, vì khi nhìn thấy họ ta nhớ đến những điều tốt đẹp và giản dị mà mình đã từng có hay đã từng làm, vì bao giờ bên cạnh họ ta cũng được làm chính ta. Người cùng mút chung một cây kẹo ngay cổng trường cấp 1,  hay cùng đánh nhau dành một cây thước kẻ trong giờ học, vảy mực vào áo nhau rồi về nhà mếu máo kể tội nhau cho bố mẹ. Người ta nhớ đến khi muốn chia sẻ điều bí mật đầu tiên. Người ta sẽ bấm máy gọi trong khi ta khó ngủ để nói rất nhiều hoặc chỉ để nghe tiếng nhau. Người nhìn thấy ta xấu xí, ta điên khùng, ta yếu đuối, ta tầm thường, ta quá quắt, tat ham lam nhưng vẫn chọn vì ta mà ở lại. Người ngồi bên ta trong im lặng khi quá buồn hoặc chỉ đơn giản là kéo tar a khỏi nhà cùng nhau đi hết những con phố dài như bất tận và thỉnh thoảng hỏi “có muốn ăn gì không?” .



----------------------
Tình yêu như tuyết, đẹp đẽ và rạng rỡ ở giây phút đầu tiên đôi mắt người nhìn thấy. Tuyết ngời sáng và làm trái tim đập rộn trong say mê nhưng tuyết mong manh chẳng biết khi nào có thể nắm bắt, khi tan biến chỉ còn là vệt nước chảy dài trên tay, là vệt xước chảy dài trong tim. Những người bạn trong cuộc đời lại như những cái cây trong một cánh rừng nhỏ, âm thầm lặng lẽ ở đó theo tháng năm. Đôi khi ta từng có lúc quên mất họ nhưng bao giờ ngồi lại cũng vẫn là nỗi ấm áp, vững trãi không thay đổi. Ngồi bên 1 gốc cây để thấy mình bé dại và trong lành. Ngồi bên 1 gốc cây để được dựa vào khi tuyết tan, để chời nắng lên hoặc đôi khi để không làm gì cả, đôi lúc chỉ là ngồi bên nhau thế thôi, để biết mình không phải chỉ có một mình.
Cám ơn bạn vì đã đến trong đời, cảm ơn bạn vì vẫn ở quanh đây.
--------------------
Lá thư của Anh Hạ gửi về cho sổ tay cảm xúc vào ngày cuối cùng khép lại năm cũ.
Vào tháng 12, tôi đi cùng một vài người bạn đến chơi ở một ngôi trường nhỏ trong nhà thờ. Tất cả mọi người cùng hóa trang, cùng ca hát, nhảy múa ăn mừng năm mới sắp đến. Trên đường về nhà tôi chợt nhớ đến 1 đoạn trong “Hoàng tử bé” nó nói, trong những con tàu lao đi vun vút người ta thường ngủ hay là người ta ngáp còn những đứa trẻ thì dí bẹp mũi vào cửa kính, chỉ có chúng mới biết mình tìm cái gì. Chúng mất thì giờ với một con búp bê và con búp bê ấy trở nên quan trọng lắm , ai lấy đi của chúng, chúng sẽ khóc. Quả thật là vậy rùi. Tôi cứ chạy lên về phía trước, tìm cái gì thì tôi cũng không rõ, cũng không nhận ra được là mình đnag vội vàng cho đến khi gặp được những đứa trẻ ở đây. Chúng làm tôi nhận ra rằng nên nhìn thê giới này châm hơn một chút và rồi có khi thế giới này sẽ đơn giản hơn một chút, tốt đẹp hơn một chút. Nhưng mà vẫn chưa quá trễ đối với chúng tôi, sau ngày hôm nay, ngày học cuối cùng trong trường đại học, mọi thứ có vẻ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Hôm nay là giáng sinh và cũng là sinh nhật 2 bạn của tôi trong trường đại học, chúng tôi tổ chức 1 party nhỏ trong tiệm thức ăn nhanh quận Cam, cùng nhau ăn mừng và cùng nhau nói về ngày đầu tiên gặp nhau, cách đây cũng 4 năm rồi. Bạn có tin vào định mệnh hay không, chúng tôi tin rằng chúng tôi gặp nhau chính là do sự sắp đặt của ông già noen, ông tạo ra vô số đồ chơi và có một số món đồ chơi lỗi bị để lại. Một ngày kia ông xếp chúng ở cạnh nhau và ông phát hiện ra ông không còn nhìn thấy lỗi của chúng nữa. Tất cả chúng tôi đều đnag cười và những lỗi nhỏ kia chẳng hiểu vì sao từ lâu đã biến mất rồi.
-------------------------
Như Đặng Nguyễn Đông Vi đã viết chúng ta thường đi qua cuộc đời mà không nhận biết được sự khác nhau giữa tình bạn và sự quen biết. Người quen chỉ là người ta biết tên và họ không phải là người để ta chia sẻ những khoảnh khắc đặc biệt trong đời và ta cũng thể biết được đâu là những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời họ. Còn bè bạn là những người ta nhớ đến khi nhìn thấy điều gì đó mà ta biết là họ thích, có liên quan đến họ hay gợi đến những giờ phút đã chia sẻ cùng nhau. Tình bạn bắt đầu từ đó.
-------------------------
Câu chuyện từ Người Xấu -  Kẻ Ngốc
Tôi có một người bạn, tôi tạm gọi cô ấy là Khoai Lang. Khoai Lang xinh ra từ nước Nga xinh đẹp và có chút gì đó xa xăm. Tôi chẳng rõ Nga là ở đâu chỉ trừ nơi tôi hiện diện, nơi người yêu quý tôi đang ở hoặc tại nơi…tôi yêu thích tại tôi có hơi thờ ơ với những địa danh khác. Chẳng hạn như tôi biết Thác Thiên Đường ở đâu nhưng tôi không biết Lâm Đồng ở đâu.  Nhưng tôi biết ở Nga có những cánh đồng vàng rất đẹp vì Khoai Lang nói cô ấy từng chơi ở cánh đồg vàng nào đó khi còn nhỏ cùng với những người ngoại quốc to lớn, tốt bụng chăm sóc cô ấy. Điều đáng tiếc là lúc ấy cô ấy quá nhỏ và cô ấy rời xa cánh đồng trước khi biết tên của nó. Tôi đã nghĩ có khi nào ký ức xinh đẹp về cánh đồng vàng đã làm đôi mắt cô ấy ngả màu nâu nhạt. Khoai Lang không hài lòng về dôi mắt của mình vì nó nhạt. Tôi quên nói răng Khoai Lang thích trang phục màu sáng và son môi đậm. Tôi thích đôi mắt nâu nhạt của Khoai Lang lắm, nếu nói ra điều nay cô ấy sẽ chắc chắn quát lên rằng “Hay quá nhỉ? ”. Nhưng mà tôi cảm thấy rằng đôi mắt ấy rất quen thuộc, nó trông hơi giống với đôi mắt của loài chó. Thầy giáo tôi thường nói ông ta từng ăn thịt loài mèo nhưng lại không thể ăn thịt 1 con chó nào cả bởi thầy nói khi nhìn vào đôi mắt đó ông cảm thấy không muốn làm điều xấu xa nào hết. Khi nhing vào đôi mắt của Khoai Lang tôi cũng có cảm giác tương tự, nó trong veo và phản chiều lại những gì nó nhìn vào.  Và tôi trong đôi mắt kia không dám làm một điều xấu xa nào và không thể thốt lên lời dối trá nào cả. Khoai lang hay có những nỗi buồn vu vơ và lắm lúc hoang mang bởi chẳng rõ mình thuộc về đâu. Lời nói hay câu văn cũng đượm buồn, suy nghĩ nhiều và lo lắng nhiều. Trong cùng một trường hợp cách xử trí của tôi và Khoai Lang hoàn toàn là khác nhau. Chẳng hạn một người bạn làm trò xấu xa nào đó tôi có thể chỉ tay vào mặt hắn mà nói “bạn có thể cút đi được không” hoặc nhẹ nhàng mìm cười và nói “mình mắc ói” và chuồn ngay lập tức khỏi cái nơi cái đứa ngớ ngẩn đó đnag luẩn quẩn. Còn Khoai Lang sẽ im lặng nuốt nỗi buồn bực đó ực ực rộng lềnh bềnh đó rồi cô ấy về nhầ ưn như điên, uống nước sình bụng và rồi cái nỗi bực dọc kia chương lên, cho cái thây chết trôi làm thối hoắc cả cái ruột của Khoai Lang. Và Lý do cho hành động kai là cô ấy nghĩ cho đứa bạn bị nói ra như vậy liệu có buồn nhiều hay không. Cô ấy luôn cố gắng làm vừa lòng người khác trong vô thức. Khoai Lang đnag buồn vì cảm thấy không sống thật với bản thân cô ấy tự nghĩ mình xấu lắm vì đã chẳng nói lời thật lòng. Lúc này tôi chợt nghĩ liệu có nên nói lời thật lòng trong xã hội này. Không dối trá không có nghĩa là hoạch toẹt ra đâu, có khi đối phương sẽ buồn nhiều đúng như Khoai Lang nghĩ. Và cái kẻ hoạch toẹt kia chính là kẻ ngốc. Còn Khoai Lang của tôi, người luôn trang điểm cho những lời nói của mình là người xấu hay sao? Tất cả những người bạn của Khoai Lang thích cô ấy nhiều  và nói về cô ấy như người luôn giúp đỡ bạn bè . Cô ấy ít khi tự chối khi được họ hỏi, trừ khi đối phương hành động theo kiểu quá lố. Vậy nên nếu cô ấy là người xấu thì tôi cũng có nhiều người xấu như vậy bên cạnh mình.  Và cảm ơn thượng đế đã tạo ra Khoai Lang, mong ngài lấy đi của cô ấy những nỗi buồn vu vơ và mang đến cho cô ấy những người bạn tốt nhất mà ngài có thể tìm thấy. Nếu họ có cả đôi amwts nâu như Khoai Lang thì hay quá, để Khoai Lang có thể thấy được sự tốt đẹp của chính mình qua đôi mắt của họ
-----------------------
Gửi mấy chị thân yêu của em mau quá, mới đây àm em đã làm chung với các chị 2 năm mấy rùi. Nhớ lúc mới vào các chị cứ nói em hiền, em khờ, ai dè sau này mới phát hiện ra và phán 1 câu là em khùng như quỷ. Chúng ta đã cùng nhau trai qua rất nhiều vui buồn trong thời gian qua, giận hờn cũng có. E rất vui vì được làm việc chung với mọi người và thích cả cái biệt danh mọi người phong tặng cho em đó là bé doi, thích sự thoải mái và vui vẻ mà mọi người mang lại, mọi người đã chia sẻ và quan tâm em rất nhiều. dù đôi lúc hơi quá nhưng em biết cũng vì thương em đó thôi. Em nhớ những lần đi karaoke, dùng tiên để tổ chức sinh nhật cho 1 người nào đó trong nhóm, đi đà lạt ai cũng bảo nhóm nahan viên phòng mình là quậy nhất siêu thị , quậy nhất nhưng cũng chơi tốt và thân nhất, em hy vọng sau này sẽ cúng được mấy chị đi chơi và được tổ chức thật nhiều sinh nhật cho mọi người và em mong là qua năm sẽ có mấy người lên xe hoa nữa.
-----------------------
Đan Lê lại chia sẻ cho sổ tay cảm xúc nghe một câu chuyện về một người bạn đặc biệt đã chia sẻ một chặng đường dài của tuổi thơ.
Bạn có sợ bị bỏ lại một mình không? Tôi thì từ lúc 5 tuổi, 15 tuổi hay cho đến hiện tại là 21 tuổi điều tôi sợ trên đời này đó là bị bỏ lại một mình. Tất cả mọi người đều sợ điều ấy, người nói không sợ là kẻ nói dối. Lúc nhỏ thì khi đứng đâu đó 1 mình tôi hay nhăn mặt, hay chen lên phía trước và thường hay lấy tay khều khều người bên cạnh. Người lớn thì nói “nghịch quá nha”, hay là táy máy quá, chẳng ai hiểu là tôi sợ hết. Cũng không trách họ được vì lúc nhỏ trông tôi đầu gấu lắm, đô này, mập ú này, la lớn này, ờ, nói chung  là men lắm nhưng mà tôi là con gái, cho nên dù là trông mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng cần ai đó bên cạnh, bảo vệ tôi. Con gái mà, tất cả con gái đều cần một người bảo vệ bên cạnh, cũng không cần bạch mã hoàng tử, thí dụ như 1 con gấu cũng được, hoàng tử là đồ giả, con gấu mới là đồ thật, vì vậy mà con gấu hay có nhiều gấu nhồi bong. Nhưng mà điều bạn nên biết, tôi cũng biết, khi àm thời gian trôi qua, chúng ta lơn lên, nỗi sợ hãi cũng nhiều hơn, to hơn và nhanh lắm, một con gấu bong không đủ để lấn át nỗi sợ, cho nên đôi cuộc đời tôi, một con chó đô con, mập ú, mặt làu bàu và lớn tiêng. Nó về nhà cùng với anh hay của nó vào một buổi tối ảm đạm. Tụi nó bị dồn vào góc cầu thang trông đáng ghét lắm, nó hay leo lên đầu anh nó và có thái độ rất xấc láo. Bà ngoại chỉ tay và phía tôi và ra lệnh “chỉ 1 con thôi”, tôi liền thét lên “con này” và chỉ tay vào anh hai của nó. Tôi không thích ở bên cạnh có vẻ nguy hiểm bởi vì tôi đã đủ nỗi sợ rồi. Vào thời khắc gặp con chó, tôi đã cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm, và đêm đấy tôi không ngờ được rằng có những số phận đã được an bài rồi, bạn có thể thay đổi nhưng không thể lựa chọn được. Sáng sớm hôm sau, con chó trong góc cầu thang không phải là anh nó mà là nó, đêm qua trời tối nên người bắt chó đã lấy nhầm. Con chó hung dữ ở lại, chị hai của tôi gọi nó là Balu. Từ đó chúng tôi sống cùng nhau, năm đó tôi 6 tuổi. Balu tính tình ác nghiệt và độc địa, nó hay thù dai và trực chờ cơ hội để trả thù, ăn miếng trả miếng đó là danh ngôn sống của nó. Thêm nữa nó lại hay khó dễ người khác, ngày nào tới giờ đi học alf nó nằm giữa cầu thang, xuống không được, chân thì ngắn, không bước thêm 2 bậc bước xuống được. Tôi cứ đứng ở cầu thang năn nỉ nó cho qua. Có lần làm liều lấy chân chọc chọc vô người nó thì tôi bị nó cắn chảy máu. Lúc nằm trong lòng mẹ tôi đã nấc cục từng câu trong hàng nước mắt lẫn nước mũi “con chó đó là một con quỷ”.
Người mua nó là ba tôi, ba tôi làm nghề vận tải hay đi xa lắm, không về chơi với tôi thường xuyên nên ba mua cho tôi con chó để chơi khi buồn. Mẹ và mọi người khi nhìn nó thì nhớ ba nên thương nó hết mực, cho ăn ngon nè, chiều chuộng nó nè, bỏ qua mọi lỗi lầm của nó. Nó được nước làm tới ngày càng ức hiếp tôi. Có 1 lần tôi xuống nước lủi thủi lại gần nó, đưa tay ra thả tay xuống gần gần người nó. Thực ra nó dễ thương lắm, lông nó vàng và nhiều, mập vầ êm, lùn và đô, đúng mẫu tôi thích, sờ vô người nó rất dễ chịu nên tôi đưa tay lên 1 chút sờ đầu nó , nó lè lưỡi ra, nhe răng, lưỡi nó hồng tươi và răng trắng tinh nhìn rất đẹp. Khoảng 2 giây sau, cục bông mềm mại đáng yêu trước mặt dùng những cái răng trăng tinh và nhọn hoăt cắn phập vào tay tôi, máu chảy ra xối xả. Lúc đó chúng tôi đnag ngoài sân, ánh nắng vàng tràn ngập , màu máu đỏ nổi bật cả khung cảnh, mãi đến sau này tôi cũng không quên được giây phút đó bởi vì bị chó cắn rất là đau. Tôi cố gắng tránh mặt nó nhưng mà cũng khó vì tụi tôi ở cùng nhà và nhà tôi thì nhỏ xíu cho nên những cuộc chạm trán kinh hoàng vẫn xảy ra đều đặn. Khoảng 2h trưa mỗi ngày hàng xóm vẫn hay nghe thấy tiếng thét kinh hoáng của tôi “đi ra cho tao xuống, tao muốn đi học” và sau đó là tiếng bà ngoại tôi “chó hư, đi ra, đi ra”. Khoảng 3 năm sau bố tôi bỏ nhà đi và không quay lại nữa, mọi người trong nhà rất buồn và mọi người trở nên bận rộn hơn bởi công việc. Mẹ bắt đầu đi làm, 2 chị thì đi học, tôi cũng đi học, nhưng mà lúc đó chỉ học nửa buổi. Những khi về nhà rồi thì chỉ có 1 mình, ở nhà 1 mình đáng sợ lắm, Vi – chị ba của tôi hay nói cho tôi nghe về cương thi, bà ngoại thì kể khu nhà ở của tôi lúc trước là nghĩa trang, mẹ và chị hai thì nói ngoài đường có ông kẹ bắt cóc con nít nên ai gõ cửa cũng không cho vô nhà, chỉ có Balu là không nói gì hết, bởi vì nó có nói được đâu. Nhiều khi đang đọc truyện tranh có tiếng gì nghe ghê lắm. Nhớ lời mọi người càng thấy sợ, tiếng nước chảy cũng sợ, tiếng đồng hồ cũng sợ, cả tiếng gió lùa qua ô cửa sổ nhìn cũng ghê nữa nên tôi quyết định ra đầu cầu thang ngồi. Lu mập ngước đầu lên nhìn thách thức, tôi hạ giọng rồi nói “chỉ ngồi thôi mà tao nghĩ là mày sợ nên ngồi với mày bởi vì vậy nên thôi đi”. Ngồi ở cầu thang hay bị muỗi cắn vì cầu thang nhà tôi màu tối nhưng mà tôi bắt đầu có thói quen đó từ lúc nào không biết. Không lâu sau tôi đã ngồi ở vị trí cách lu mập 1 nấc thang. Khoảng 2 năm sau chị hai đi du học ở nước ngoài, tôi buồn nhiều và tôi bắt chị hứa mỗi năm đều về. Trên đường đưa chị ra sân bay về nhà tôi khóc bù lu bù loa, vệt tay đến trầy hết mũi. Về nhà tôi đã nói với lu mập mấy câu địa loại như là “ bởi vì chị đi rồi nên làm ơn mày làm ơn hãy bảo vệ cho tao ”. Lu mập không động tĩnh gì, không lắc đuôi, không sủa. không nhe răng, lè lưỡi gì hết . Lúc đó chúng tôi cũng đang ở sân. Nó nhìn tôi trong 1 bộ dạng thảm thiết hết sức,tóc tai tè lè, mặt dính đầy nước mắt nước mũi, mặc cái yếm xinh đẹp nhưng cũng nhàu nhĩ vì nước mũi. Nó nhìn tôi rồi ngoảnh đi vô nhà, tôi lẽo đẽo thoe ngay, ngay sau, rất gần.
Chị Hai có về ngay năm đầu tiên như đã hứa, cũng hay gọi điện nói chuyện với tôi qua yahoo. Nhưng sau đó ít dần dần và không về nữa vì vé mắc va chị bận lắm. Lúc đó Vi học cấp hai, tôi và Vi vốn hay cãi nhau nên ít nói chuyện, mẹ và ngoại cũng bận, tôi ở nhà 1 mình nhiều hơn, tôi bắt đầu nói chuyện với Lu Mập nhiều hơn. Đôi khi chúng tôi cùng xem tivi, Lu Mập thích xem phim hành động. Lúc trong tivi bắn sung thì nó hay vẫy đuôi, tôi thì xem phim hành động cũng hơi thích nên chúng tôi bắt đầu hay xem phim cùng nhau. Đồ ăn bà ngoại hay nấu sẵn, tôi 1 nửa, Lu 1 nửa. Đồ ăn lúc nào cũn ngon vì bà ngoại nấu ăn xuất chúng lắm. Những tiếng động lạ cũng đáng sợ nữa. Tôi bắt đầu phát triển thành thiếu nữ chân dài hơn nhiều nên dễ dàng lúc 1 lúc 2 bước thang. Khoảng nửa năm sau tôi có thể sờ đầu Lu mập và sau mỗi lần cho tôi sờ đầu tôi lại cho Lu mập nửa cái xúc xích size trẻ em. Sau đó có ngày tôi và Vi cãi nhau rất lớn tiếng, Lu mập nghe ồn chạy vô nhà sủa rất lớn, nó sủa inh ỏi và gầm gừ, lúc đó nó đứng xoay lưng với phía tôi, hướng mặt về phía Vi, là lần đầu tiên. Cũng không hẳn là chúng tôi cùng phe, vì lu mập vẫn cụp đuôi chớp chớp mắt với tôi. Nó vẫn là Lu mập khi tôi 6 tuổi, nó cắn bà ngoại khi bà cố gắng thò tay vô miệng giúp nó gỡ cục xương bị kẹt, cắn vào chân tôi lúc 2h sáng vì tôi làm biếng không bật đèn nên dẫm vào chân nó, lúc đó tôi la lớn đến mức toàn bộ người trong xóm thức dậy đem bông xanh bông đỏ qua cho tôi, nó cắn vào chân Vi y nguyên 1 hàm răng vì Vi bước qua đầu nó khi nó đang ăn cơm, nó cắn người giác hơi cho bà ngoài chích ngừa 6 mũi tốn vài trăm ngàn, nó cắn bạn của Vi vào chơi lúc mùng 2 tết, lúc đó tôi nhốt nó vô toa lét, khoảng 5 phút sau nó cắn nát miếng bông, miếng thông gió bằng nhựa phía dưới cửa và phóng ra từ đó lao ra cắn vào đùi khách tới chơi trong nhà. Tất cả mọi người biết chuyện đều nói đem Lu giết đi cho rồi vì cho gì mà ghê quá. Mẹ tôi nói vì nó giận thôi, nó không nói được nên nó giận thì nó cắn mà biết mà đừng có làm nữa, tính nó trẻ con vậy mà. Mẹ cười vô tư và nói vậy. Tôi đứn dựa vào tủ lạnh nhìn mẹ. Lu mập nằm trong lòng mẹ. Mẹ thương Lu mập nhất và Lu mập cũng vậy, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào nó là mẹ khóc. Chúng tôi bắt đầu lớn nhaanh hơn nên nhà trở nên nhỏ hơn. Khoảng năm tôi 17 tuổi, bac tôi ở bên Mỹ cho chúng tôi rất nhiều tiền để sửa nhà. Chúng tôi dọn ra nhà ở thuê khoảng 2 tháng, chủ nhà không cho mang theo chó. Mẹ quyết định gửi Lu mập cho anh bạn chị hai vì anh hay tới nhà chơi và Lu mập cũng có chịu giao lưu với anh. Bà ngoại bế Lu mập đi xích lô qua nhà anh. Rồi đi tới đón Lu mập về 1 ngày sau đó bởi trong đêm mẹ anh đi toa lét, Lu mập nhảy xồ ra kéo đổ cả cái tủ lạnh bởi anh cột Lu mập vô chân cái tủ lạnh. Mẹ anh sợ tái xanh mặt, bà ngoại còn giận hơn, bà gọi người từ trại chó đến lôi Lu mập đi đến đó. Thằng xuống nhà là thằng khốn. Nó cầm cái bao búa lớn để bắt Lu mập. Nó dồn Lu xuống góc cầu thang, nó nói mọi người phải ra ngoài nó mới bắt được. Tôi có linh cảm xấu khi nhìn thấy thằng khốn đó nên tôi ở lại. Chính mắt tôi nhìn thấy nó cầm cái dùi cui nện vào đầu Lu mập. Tôi thét lên “thả nó ra, trả nó lại cho tao”. Bà ngoại bị tôi giữ lại. Nó nói với bà ngoại vì Lu mập dữ quá nên nó phải làm vậy, nó xin lỗi. Bà để nó đem Lu mập đi, bà nói tôi phải ngoan, sửa nhà xong bà sẽ cho đón Lu mập về. Tôi biết bà ngoại nói dối, tôi lén gọi điện thoại cho bác tôi bên Mỹ: “Ngoại muốn bỏ Lu mập vì ngoại ngán cảnh chó trong nhà, mất công dọn dẹp và nó lại hay cắn bậy. ”
Tôi khóc suốt ngày, mỗi ngày đều đến thăm Lu mập. Nó không ăn cơm và có triệu chứng như phát cuồng khi nhìn thấy tôi và mẹ. Tối đó cả đêm tôi không ngủ được, tôi gọi điện gọi cho chị hai bên Singapore, chị nói hứa với chị phải giữ con chó vì nó là vật cuối cùng ba để lại. Sáng hôm sau bác lại gọi về, tôi giật điện thoại năn nỉ bác hết lời, tôi nói: ba đi rồi, chị cũng đi học, tôi không muốn 1 mình, tôi không muốn mất Lu mập. Tôi không thể mất nó được. Bác hỏi nếu nó cắn bà ngoại thì sao, mới mất con chó mà con đã khóc vậy, nếu ngoại bị gì thì làm sao? Tôi òa lên trong điện thoại “thì lúc đó con cũng khóc, con thương bà ngoại nhiều lắm nhưng con cũng thương Lu mập nhiều lắm”. Xong rồi tôi bắt đầu nấc cục, nói không ra cái gì nữa. Bác im lặng hồi lâu, rồi bác nói : “thôi con đem nó về đi”
Sau khi đem Lu về nhà, tôi nhét nó vào trong toa lét nhà thuê để chủ nhà không biết. Tôi phải vác ghế ra toa lét ngồi chặn vì Lu mập khỏe lắm nó có thể phá cửa toa lét. Đến tối buồn ngủ chịu không nổi  quá tôi ngủ quên nên Lu mập lẻn ra ngoài. Chủ nhà phát hiện nhưng cho phép Lu mập ở lại. Từ lúc đó Lu mập theo tôi không rời nửa bước. Lúc ấy nó 7 tuổi, nó yếu hơn nhiều vì có thể do bị thằng ở trại đánh, vì nó nhìn đói, vì nó bắt đầu già rồi. Và nó cũng bắt đầu hiểu cảm giấc bị bỏ lại, nó bắt đầu sợ điều đó. Tôi bắt đầu thành bạn thân của Lu mập từ ngày đó. Lúc đó tôi cũng gặp một số vấn đề về giao tiếp với mọi người nên tôi thường ở nhà với Lu mập, trừ thời gian đi học. Tối nào chúng tôi cũng đi chơi cùng nhau quanh nhà. Lu mập thân thiện hơn nhiều, có nhiều người dân sống quen đó cũng quen mắt với Lu mập, cũng thích nó, chào hỏi nó. Nó thì lầm lì vậy thôi, và vẫn trọc gẹo tôi. Nhiều khi đang đi nó lao thật nhanh rồi thắng nhẹ làm tôi đạp đầu vô cột điện, có lúc keo tôi chạy bay bay ngoài phố khiến ai cũng bật cười. Mọi người đều nói nó đang dắt tôi đi chứ chẳng phải tôi dắt nó nữa. Có một lần còn tệ hơn, khi đang đi dạo tôi nhìn thấy bạn trai cũ đang ở xa, tính lại chào hỏi thì Lu mập chạy ra, tè 1 bãi uê hết sức. “Lu mập, mày đúng là”- tôi lẩm bẩm. Lu mập cũng nhe răng ra, Lu mập là 1 thằng láo cá. Cho đến 1 năm trc Lu mập khoảng  14 tuổi, nó bắt đầu ngủ nhiều và không muốn đi chơi buổi tối nữa, những cuộc đi dạo thưa dần và hết hẳn. Mỗi lần về nhà, Lu mập không chạy ra vẫy đuôi nữa, ngược lại tôi phải lủi thủi chạy lại bên Lu mập, rồi sờ đầu nó và bảo “Xin chào, tao đã về rồi”. Lu mập tỉnh dậy ngáp ngáp vài cái rồi lại ngủ tiếp.
Lúc này tôi cũng qua khỏi khoảng thời gian khó khắn về tinh thần. Có thể nói tất cả nhờ Lu mập. Nó cho tôi một ví dụ về tình bạn tốt đẹp. Tất cả chúng ta đều từng là trẻ con chúng ta bắt trước những ví dụ xung quanh mà người khác đưa ra, làm theo rồi phát triển nó. Và nhờ có Lu mập tôi bắt đầu hiểu tình bạn là gì. Để tôi có tự tin tìm những người bạn mới quanh mình.  Xây dựng tình cảm giữa 2 phía thật khó, rồi còn tìm cách giữ gìn nó, rồi làm mọi điều để đến một lúc nào đó khi những người bạn không còn ở cạnh nhau, họ vẫn không hối tiếc vì 1 điều gí cả, bởi họ đã có những khoảng thời gian tuyệt nhất cùng nhau.
Chúng mình rồi có gì chung
Ngoài năm tháng ấy đã từng qua nhau.
-----------------------------
Email được gửi từ nuocmathoahong76@gmail.com  viết cho 1 tình bạn đã tan vỡ
Ai nói chỉ có tình yêu mới làm ta đau khổ, khi tình bạn không còn cũng khiến ta ăn ngủ không ngon. Sài Gòn những ngày cuối đông thực sự lạnh, nhưng lòng tôi còn lạnh buốt hơn. Tôi luôn nghĩ tình bạn là một cái gì đó thiêng liêng, đáng quý và cần được trân trọng. Một tình bạn thật sự sẽ không bị phá vỡ bởi bất cứ thứ gì. Và tôi cũng đã từng có một tình bạn đẹp ở cái sài gòn rộng lớn này. Tình tri kỷ, tình chị em ddaxxx đi cùng tôi suots ngần ấy năm. Giờ đây cái tình bạn đẹp đẽ ấy chính tay tôi đã đập vỡ nó. Chish cái lòng tự trọng cao ngất trời của tôi đã đẩy nó vĩnh viễn rời xa tôi nhưng tôi không hối hận bởi tôi không muốn bị lừa gạt, bị tổn thương thêm nữa. Sức chịu đựng của tôi đã đi quá giới hạn rồi. Chơi 3 người cùng lúc lúc nào cũng vậy, thật khó để không có sự tách đôi, Tôi vẫn hay nói đùa rằng chúng tôi là tình yêu tay ba, 1 tình yêu tay ba bên nhất quả đất. Lúc đó 3 đứa nhìn nhau cười và bảo sao sến dữ quá vậy nhưng mãi được như vậy nhé. Nếu được ví như tình yêu thì giờ đây tôi đã là người lặng lẽ ra đi nhường hạnh phúc cho 2 bạn ấy.
Sẽ có người nói tôi quá quan trọng hóa vấn đề, 3 người chơi chung phát sinh mâu thuẫn là chuyện bình thường. Vâng, điều ấy không sai, chỉ là tình bạn ấy đã bị lợi ích cá nhân nhiều lần phủ mờ. Có ai tưởng tượng được cảm giác khi bị những người mình tin tưởng nhất lừa dối một cách trắng trợn chưa? Và sự lừa dối ấy lại được chính mình phát hiện. Lúc ấy tôi thấy mình thật ngốc, thật ngây thơ, bị các bạn ấy đem ra đùa. Sếch xpia đã từng nói “đừng có chơi đùa với cảm xúc người khác bởi bạn có thể thắng được nhưng rủi ro là bạn sẽ mất người đó vĩnh viễn”. Tôi đã nhiều lần tự hỏi, các bạn ấy có hối hận không? Có cảm thấy có lôi với tôi không? Tôi đã khóc rất nhiều ccho tình bạn này và nhiều đêm thức trắng để suy nghĩ lại mình. Rồi tự an ủi mình bằng câu, có lẽ chúng ta đã hết duyên làm bạn nhau để được nhẹ nhàng hơn. Dù sao tôi cũng cảm ơn 2 bạn vì đã giúp tôi thoát ra những tháng ngày lầm lũi, trầm lặng, giúp tôi cười nhiều hơn và nói nhiều hơn so với con người ngày xưa của mình. Khi viết ra được những dòng tâm sự này tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tôi vẫn mong 2 bạn ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cầu chúc cho những ai đang có một tình bạn đẹp hãy trân trọng và giữ gìn, đừng để lúc mất đi mới cảm thấy hối tiếc.
----------------------
Những dư vị ngọt ngào từ 1 tình bạn dù đã nhạt nhòa
Trong quyển nếu biết trăm năm là hữu hạn, tác giả Phạm Thừa Ân đã viết rất hay khi nói về những tình bạn đã nhạt nhòa, có những đoạn mà tôi rất thích như là Mary Tyler Moore đã nói rằng đôi khi bạn phải quen biết một người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người xa lạ . Cuộc sống đang chạy về phía trước, em đổi thay và bạn cũng đổi thay, sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến khi tax a lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng nhưng rồi cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó mà thôi. Những người bạn trong cuộc đời cũng có người như tấm gương, có người như cái lược, co người như con dao, có người như mực nước. Theo sự đưa đẩy của cuộc đời và đôi khi của cả lòng người ta có thể kết thân và sau đó giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường. Người ta vẫn viết trong sách để viết cho tình bạn lâu bền nhưng chẳng mấy ai nói cho chúng ta biết cách để cho tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp đã là một nghệ thuật nhưng biết cách chia tay tình bạn đã từng đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là chúng ta phải làm sao để không còn café cà pháo hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc tới nhau nữa nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.  Nếu sống chân thành em sẽ hiểu đôi khi phải buông tay  để tình bạn ra đi nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi sự thân mật một cách gượng ép cố để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm. Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó trog một ngăn kí ức của ta, để mỗi lần nhớ đến ta sẽ phải run lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ
Về đâu răm người bạn nhỏ tuổi những vì sao đêm. Lấp lánh trong dòng ngân hà của trí nhớ. Và điều đáng kể nhất chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta 


0 nhận xét:

Post a Comment