Mỗi chúng ta đều có giấc mơ của mình, giấc mơ yêu chuộng nhất, giấc mơ tốt đẹp nhất trong những giấc mơ mà ta mơ đi mộng lại suốt đời. Không phải van nài giấc mơ ấy đến với ta lúc nào nó thích cũng có thể biến mất trong nhiều năm nhưng đằng nào nó cũng trở về mang cho ta niềm vui thuở ban đầu ấy. Sổ tay cảm xúc kỳ này là câu chuyện nhỏ của những giấc mơ làm thành những đem khó ngủ. Có giấc mơ mang hình bóng của 1 người tình mãi mãi không thể thuộc về . Có giấc mơ về hạnh phúc mỏng manh thoáng hiện rồi vụt biến để ngỡ ngàng nhận ra cái ngắn ngủi của cuộc đời, cái mong manh của yêu thương để biết chân quý hơn những giây phút của hiện tại. Có những giấc mơ về vùng đất xa xôi, về một vẻ đẹp mà con tim luôn ao ước giữ gìn, vì còn mơ là còn thiết tha, còn khao khát, còn say mê với cuộc đời này, nơi vừa hàm chứa thật nhiều bất chắc, vừa hứa hẹn rất nhiều ngọt ngào cho những ai biết giữ niềm tin và hy vọng. Đêm qua bạn đã mơ gì, có giấc mơ nào muốn kể cho người khác nghe không ?
-----------------------
Giấc mơ hạ trắng
Ở Huế mùa hạ ve kêu râm ran trên những cành cây như 1 giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào, vừa tắm xong người đã ướt đẫm mồ hôi, bao nhiêu nhiên liệu tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường dường như bốc khói với nhiệt độ 42, 43 độ. Có 1 mùa hạ năm ấy tôi bị 1 cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mien man trên giường không biết gì và có 1 lúc nào đó tôi nhận thấy có hương thơm tràn ngập trong căn phòng và tôi chìm đắm trong 1 giấc mơ như 1 cơn mê sản. Tôi thấy mình lạc vào 1 rừng hoa trắng với hương thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Đến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có 1 người con gái nào đó đã đến cắm 1 bó hoa dạ lý hương rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia, giấc mơ trong 1 mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có 1 nhà duy nhất trông dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.
Sau 1 tuần lễ tôi hết bệnh, nghe tin bố người bạn đang hấp hồi tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản, 2 ông bà đã lơn tuổi thường nằm chung trên 1 sập gỗ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ dậy sớm xuống bếp nấu nước sôi đun trà cho ông cụ. 1 buổi sáng nọ cũng theo thường lệ bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh rồi chết. MẤy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà 1 người để tẩm liệt. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên là khi ông cụ tỉnh dậy hỏi con mẹ các con đi đâu rồi thì các con nói, mẹ đi sang nhà chúng con để chăm sóc cháu vì chúng nó bị bệnh. Vài ngày sau chưa thấy bà về ông mới chầm ngâm hỏi các con “có phải mẹ các con đã chết rồi pahir không?”. Lúc đó mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm ngủ trên sập 1 mình, cơm không ăn, trà không uống, cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn. Câu chuyện này ám ảnh tôi 1 thời gian dài và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ và mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhàu vẫn xin bạc đầu gọi mãi tên nhau. Để rồi đi ngang bài Hạ trắng – Trịnh Công Sơn
------------------------------------
Đôi khi chúng ta mơ có được ai đó chúng ta thật sự yêu thương nhưng cuộc đời không như vậy, chúng ta không có được tất cả những gì mình muốn nhưng cuối cùng chúng ta lại yêu được người tốt đpẹ hơn cả những giấc mơ của mình. Lá thư được gửi từ le.tran.hoang.my.94@gmail.com
Đa phần những người sợ hãi yêu đương là con gái, cũng alf do họ đã chứng kiến quá nhiều chuyện tình thất bại hoặc là cảm thấy kể cả khi yêu họ cũng sẽ cô đơn trong chính tình yêu của mình. Em đã nghĩ như thế cho đến khi 1 ngày em gặp anh – một chàng trai sợ yêu. Một chàng trai bị mất niềm tin vào tình yêu. Con gái tụi em sợ yêu là do sự cô đơn nhưng lại không thoát ra được sự cô đơn hoặc sợ cô đơn như cái sự cô đơn đã ngấm vào trong thói quen đến độ chưa sẵn sàng đón nhận bất cứ ai trước trái tim mình. Họ sợ người khác thương hại, cũng lo sợ vè sự đổ vỡ thế nên mới không bước qua được nỗi ngăn trở tâm lý mà sinh ra vẫn sợ yêu. Nhưng với anh thì sao, chỉ vì thất bại trong tình yêu, chỉ vì sư chia ly trong tình yêu mà không ai mong muốn ấy mà anh đóng cửa trái tim mình. Anh sợ yêu, anh sợ đau, anh sợ tổn thương, anh sợ sự chia ly lần nữa sao? Chàng trai của em ơi, xin hãy mạnh mẽ và cần phải cứng cỏi hơn trong tình yêu và dẫu cho sự sợn hãi bắt nguồn từ đâu cũng đừng sợ yêu, đừng khép trái tim mình như thế.
Vẫn yêu yêu là sẽ có sự tổn thương, chắc chắn rồi, ai đó đảm bảo rằng cứ yêu lần nữa là sẽ hạnh phúc trọn vẹn đâu. Nhưng anh à, bên cạnh những tổn thương sẽ còn có hạnh phúc, niềm vui, còn sự yêu đời và lạc quan vào cuộc sống. Nghe em này, nếu anh cứ yêu sau mỗi lần vấp ngã thì anh sẽ không còn đơn độc trong mỗi mùa đông lạnh giá, không còn hoan hoải đi qua những mùa hè mệt mỏi, không còn cô đơn khi thu đến và ảo não, tự ti khi xuân về. Đừng bỏ qua cơ hội yêu chỉ vì không thể vượt qua sự sợ hãi về sự chia ly, đổ vỡ hay 1 lý do nào đó nữa. Những bức tường quá dày sẽ khiến anh dần vô cảm với chính bản thân mình và những người xung quanh đó anh à. Thế nên hãy biết yêu thương khi còn có thể, hãy mở lòng để đón nhận những gì có thể để khi nhắm mắt lại sẽ thấy ngọt ngào. Thế nên dù có thất bại lần nữa cũng chẳng sao. Chẳng qua đó là tất yếu trong cuộc đời. Hãy cứ yêu đi anh à, đừng để những nỗi sợ hãi lấn át tránh xa cả những yêu thương, đừng từ bỏ những thứ hạnh phúc nhất trong cuộc sống anh nhé! Những năm tháng ngắn ngủi tuổi trẻ để yêu chứ không phải để lãng phí cho những nối sợ hãi vô hình
-----------------------------------
Lá thư được bạn Ngọc Trân gửi về cho STCX
Em ghét sự ra đi không báo trước, cứ tưởng tượng 1 ngày nào đó bạn mở mắt ra và có người nào đó đã biến mất không 1 dấu vết, cứ suy nghĩ 1 buổi sáng tỉnh dậy và bạn nhận ra bạn không còn được nhìn thấy người đó 1 lần nào nữa và rồi em đã mất ba như vậy đó. Một buổi tối, đnag học bài và em nhận được 1 cuộc điện thoại đường dài của mẹ và thông báo rằng ba con bỏ đi rồi. Em đã trách ba tại sao lại mang sự hy vọng của tất cả 3 mẹ con em mang đi như vậy. Em đã lo nghĩ không biết ba có nơi để ngủ hay không, có thể tự lo cho bản thân hay không. Em đã mâu thuẫn giữa việc lo lắng và mặc kệ nhưng em đã không liên lạc được với ba nên có lo lắng hay trách móc cũng không có cơ hội nói ra. Rồi lại 1 buổi sáng em thức dậy và nhận được tin rằng ba con mất rồi. Không có sự báo trước , ba em cứ vậy là đi. Nó khó chấp nhận được lắm anh à, cứ như em vừa được nói chuyện với ba qua điện thoại ngày hôm qua rồi hôm nay em mất ba vậy. cái sự tahtaj àm ba em đang ở 1 nới nào đó mà em không liên lạc được vẫn dễ chấp nhận hơn là em không còn cơ hội gặp ba em 1 lần nào nữa. Em đã ước tất cả như 1 giấc mơ và khi tỉnh dậy ba lại về với em nhưng em biết cuộc sống là vậy, có những thứ mất đi rồi mình mới cảm thấy trân trọng nó. Con người ta phải biết trân trọng cái hiện tại. Đừng để đến khi biết mình sắp mất đi mới vội vàng níu giữ, đừng để đến khi mất đi rồi mới vội vàng cảm thấy hối hận . Em đã hối hận và rằn vặt vì gần gũi nói chuyện với ba em chưa bao giờ làm được. Trách nhiệm làm con em cũng chưa từng làm tốt nhưng em biết em còn mẹ và em trai, níu kéo quá khứ không thể làm hiện tại tốt hơn nữa. Và em biết nhiệm vụ của em bây giờ là gia đình, là mẹ và là em, để sau này em sẽ không lặp lại ân hận kia 1 lần nào nữa. Em muốn gửi lời xin lỗi đến người cha đã khuất của em “ba à, con xin lỗi”.
-----------------------------------------
Em nằm như rong biển
Bên ta mà ngủ say
Khi không còn ta nữa
Em như là sương mai
Vạn lần ta ngoái lại
Trong cuộc chia ly dài
Trên đường muôn lối rẽ
Mong còn thấy bóng ai
Nhưng thôn làng xa vắng
Càng xa vắng từ nay
Đường nào ta vẫn bước
Lại càng thêm treo leo
Như cỏ mùa hạ héo
Bong hình ai rủ buồn
Mong chờ và mơ tưởng
Núi đồi ơi cúi xuống
Cho ta nhìn người thương
Em mong chương trình và anh Trương gửi bài thơ này đến cô ấy
Màn đêm buông xuống là lúc nỗi cô đơn ùa về, kéo theo đó là nỗi nhớ anh cố gắng quên mà chưa bao giờ anh làm được. Những bản nhạc quen thuộc lại vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng nấc của anh, có phải là anh yếu đuối quá không? Nhưng biết làm sao đây khi lý trí của anh không thắng nổi con tim. Anh xin lỗi vì tất cả những gì anh đã gây ra cho em , xin lỗi vì đã làm giọt nước mắt kia rơi trên đôi mắt ngây thơ, xin lỗi vì anh đã mang đến cho em niềm hạnh phúc nhưng chính anh lại là người cướp nó đi. Dẫu biết rằng có bao nhiều lời xin lỗi thì em cũng không tha thứ cho anh. Nếu như ngày đó đứng giữa 2 sự chọn lựa anh đã không quá coi trọng tình nghĩa với người kia, 1 người cũng yêu anh như em, cũng hy sinh quá nhiều vì anh, anh cảm thấy mình thật sự bất lwucj và anh đã chọn cô ấy àm không phải là em. Đó là cao thượng hay ngu ngốc mà chính anh cũng không biết. Khi chia tay anh chưa từng nói là hết yêu em. Anh tự dối lòng mình là em hãy tìm 1 tình yêu mới, mặc cho em đang khóc, mặc cho nỗi đau đang ôm trọn lấy em và mặc cho anh còn đau hơn thế. Ngày xa em anh đã sống như kẻ vô hồn, anh vô cảm với mọi thứ xung quanh và đôi khi anh khẽ cười để an ủi bản thân mình. Anh tự nhủ rằng phải quên, quên người anh yêu nhất thì mới có thể quên đi nỗi đau này dù không dễ làm được điều đó. Thời gia cứ thế trôi qua nhưng chưa bao giờ anh thôi nghĩ về em. Anh chỉ tự dối lòng mình mà thôi, đến lúc ý chí thực sự ngã gục trước con tim thì anh quyết định pahir tìm lại em nói cho em biết tất cả những gì anh muốn nói nhưng sao khó quá, em dường như biến mất trước khỏi cuộc đời anh mà không chừa lại 1 điều gì. Và trong suốt 3 tháng anh cũng tìm đươc facebook của em nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. 1 tháng sau em cũng chịu nhắn tin lại cho anh nhưng chỉ bằng những lời xỉ vả đau đớn, đau đơn tột cùng nhưng không thể trách em khi chính anh là người có lỗi. Những tháng tiếp đó anh không thể từ bỏ hy vọng dù em có đối xử với anh thế nào đi nữa. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, anh quyết định tặng 1 món quà trước ngày sinh nhật của em. Anh cứ nghĩ em sẽ vui vì điều đó nhưng em chỉ nghĩ đó là 1 vở kịch “em xin anh hãy buông tha em”. Ừ, thì anh sẽ buồn tay em nếu em vui để em biết rằng anh sẽ làm tất cả nếu anh có thể kể cả tự làm bản thân mình đâu khi trở về quãng đời còn lại sống tiếp mà không có em. Anh chỉ muốn nói 1 điều rằng “anh vẫn chờ đợi 1 ngày em hiểu và cho anh thêm cơ 1 cơ hội để trở về và bên em. Anh nhớ em lắm Vi à!”
----------------------------------------
Sẽ 1 ngày nào đó anh không còn yêu em, thơ anh em vắng mặt, đời an hem thôi phiền
Sẽ 1 ngày nào đó em không còn trông mong, anh không còn hy vọng , ta cũng thôi đau lòng
Sẽ 1 ngày nào đó ta không còn bên nhau, kỷ niệm thành vực thẳm, chẳng ai muốn rơi vào
Sẽ 1 ngày nào đó ta không còn yêu thương, bước chân về 2 lối, mỗi người 1 nẻo đường
Sẽ 1 ngày nào đó nhưng không phải hôm nay, mặc nguwoif chê ngây dại, anh vẫn muốn mơ dài
Anh tự mình cố chấp, anh tự mình đa đoan, nhưng xin em chớ trách, em trong anh vẫn còn
-------------------------------------------
Em muốn về nơi đó nhìn nắng rơi
Tháng ngày có nhau phút giây nào cũng ngọt
Căn phòng ấm êm không có chỗ dành cho chua xót
Ở đó là anh.
Em ước kỷ niệm có thể để dành
Như cách người ta chắt chiu từng đồng xu bỏ ống
Để bất cứ khi nào lẻ loi giữa cuôc đời dài rộng
Lấy ra ủi an mình.
Em muốn gặp lại buổi ấy bình minh
Vừa rời chiêm bao đã có anh bên cạnh
Tiếng chim hót sau vườ lanh lảnh
Một điệu bình yên
Em ước giá như mình vẫn còn duyên
Còn đón đưa, còn trong vòng tay nhau anh chứ
Chắc em sẽ không, không bao giờ như bây giờ ủ rũ
Ngồi viết thơ buồn
Em sẽ không ráo rác kiếm tìm mỗi buổi chiều buông
Một ai đó cho vơi niềm hoang vắng
Một ai đó cho thêm vơi tĩnh lặng
Một ai đó như anh
Em ước yêu thương đừng quá mong manh
Chỉ 1 lần buông tay là nghìn trung xa khuất
Nhưng vốn dĩ có cơn mơ nào là thật
Nên chỉ biết thôi đành
Đơn giản là em chỉ muốn anh
Mà sao trái tim nhọc nhằn đến thế
Vote card lovers hay giấc mơ bị chia cắt bởi thời gian và đại dương. Trong căn phòng nhỏ của cô dán chi chit trên tường những tấm vote card từ nhiều vùng đất xa xôi mà cô chưa từng 1 lần đặt chân tới. Những tấm bưu thiếp ây anh gửi cho cô trong khoảng giữa của những chuyên đi công tác dài ngày. Khi hãng hàng không anh đáp lại ở 1 thanh phố nào đó ở Châu Âu và anh có thời gian nghỉ ngắn ngủi đẻ lòng vòng trong đường phố ra bưu điện tìm 1 quán bưu thiếp rồi ngồi lại 1 quán café yến tĩnh nào đó có góc nhìn đẹp viết vài dòng va gửi cho cô. Tấm vote card đầu tiên anh gửi về từ Genève mùa thu năm 2010.
“Dear em
Những hình ảnh đẹp vô cùng mà anh mong rằng có một lần nào đó em sẽ tận mắt nhìn thấy được. Anh đnag ngồi ở vườn hoa, nơi rất nhiều hoa nở kết thành cái đồng hồ to nhất Châu Âu. Ở phía dưới là nhà hát lớn, bến phải tấm bưu thiếp là những triết học gia ở trường đại học Genève. Bầu trời mùa thu xanh đến mức anh có thể lọc qua 1 chiếc bể trong veo mà trở thành một con người khác. Anh ước gì có lần nào đó em cũng tới đây, ngồi trên bãi cỏ, bên những bông hoa này, dưới màu trời này và sống lại những cảm giác này.
Anh của em”
Cô đã đi mua dây thừng, mấy cây kẹp gỗ, mấy cây đinh để đóng lên tường 1 dây treo dài chừa chỗ cho những tấm bưu thiếp. Từ tấm bưu thiếp đầu ở Genève đó, những chuyến đi của anh cứ kéo dài, những tấm bưu thiếp dày lên trên tường, luôn luôn bắt đầu bằng “Dear em” và kết thúc bằng “Anh của em”. Mỗi sáng thức dậy bằng cốc café đầu ngày và tưới mấy chậu hoa ngoài ban công tây thân thương ấy của anh giữ một phần bước chân của người con trai mà cô yêu thương.
Những giây phút hiếm hoi giữa dòng chảy tất bật, ở nơi xa lạ trong lòng anh lại nhớ đến cô, 1 quán café mùa hè, nơi có kênh đào ở Amsterdam. Mây trắng bay thành đàn trên nền trời xanh địa trung hải và mien man nước chảy dưới chân cầu, một con phố tĩnh lặng ở Paris , nắng chiều chiếu xuống những viên đã lát thời xưa cổ , những chậu hoa xòe ra từ 1 ban công sắt uốn con công, bức tranh đêm ở tang vargos – thành phố châu Á nhộn nhịp người có những chiếc đèn đỏ treo trên khung cửa sắt
Như ai đó từng nói, nhận 1 tấm bưu thiếp là nhận được 1 tình yêu vì thực ra chuyện gửi bưu thiếp rất là phiền nên người ta chỉ gửi cho những nguời mà mình yêu dấu. Lựa chọn bưu thiếp thật ra rất mệt óc vì bưu thiếp hoàn toàn không phải 1 bức ảnh chụp vớ va vớ vẩn mà còn phải phù hợp với gu người nhận, cũng như thông điệp của người gửi. Cuối cùng là đâu phải chỗ nào cũng có 1 thùng thư ngay trước mũi để thích gửi là gửi, bán ẽ phải đi lòng vòng, có khi cái vòng này rất to để tìm cho được bưu thiếp 1 thùng thư công cộng. và cuối cùng bưu thiếp là 1 tấm card ghi nhớ vô cùng lãng mạn. Ngày đó, tháng đó, năm đó, ở nơi đó, người đó đã nói với mình như thế đó, có con dấu của bưu điện làm chứng nên nếu có thể sau này họ không còn yêu nhau nữa trên căn phòng trăng của cô vẫn treo đầy những bức bưu thiếp ấy, có tấm đã ố vàng vì năm tháng , nhưng những tấm thẻ ghi nhwos về tháng năm rất đẹp đẽ của tuổi thanh xuân có 1 người rất trầm lặng, rát dịu dàng luôn có mặt trong những giấc mơ tưởi trẻ của cô. Và cô cũng từng có mặt trong những nẻo đường ngược xuôi của người ấy. trên con đường khám phá thế giới rộng lớn, mênh mông ngoài kia, nư 2 giấc mơ bay cạnh cuộc đời nhau nhưng chẳng thể nào nắm bắt được
--------------------------------------
Câu chuyện về cây chanh nơi ấy
An nói cô ấy thích 1 người đàn ông, thích anh ta chỉ vì anh ta cùng mời cô đến du lịch 1 nơi. Cô hỏi vì sao phải đến nơi ấy, anh ta nói vì anh thích mây ở đấy. Anh ta đã trả lời như thế. Trước khi quen anh cô nghĩ mây ở đâu cũng thế, khi quen anh rồi cô mới biết mây ở 1 số nơi quả thật đep hơn rất nhiều.
Tôi từng ở 1 đêm ở Lasvegas, tôi thích gió ở đó, chắc có nhiều ngừi sẽ không đồng ý. Bạn bè tôi nói rằng cả Lasvegas giống như 1 phim trường của Holywood hoa lệ, có lẽ lúc đó vì tôi đang thất tình. Lúc thất tình đi giữa Lasvegas lộng gió bỗng nhiên thấy tỉnh táo hẳn không hề âu lo, trong ký ức chỉ còn 1 trận gió lạnh. Người bạn từng đến Napoli nói cô ấy thích trăng Napoli, trăng Napoli to như 1 trái quýt màu sắc rất đẹp. Cô ấy đến Napoli cũng bởi vì trăng ở đó. Tốn nhiều tiền mua vé, thuê khách sạn chỉ vì đi xem trăng hay sao. Đúng vậy, chỉ vì trăng ở Napoli. Sao không chỉ vì những cái trăng chứ, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ và hạnh phúc và còn vì gió và mây mà bay qua cả biển nữa , chí ít chỉ 1 lần ta được mơ về 1 nới nào đó, xa thẳm và cao rộng ngoài kia
Trích tuyển tập tản văn hay
>> Xem thêm: Kỳ 65: Một Ngày Bạn Và Tôi
0 nhận xét:
Post a Comment