-----------------
Một người bạn tên Trung đã email về với chương trình
Cho đến một ngày mình đã thật sự xa nhau anh vẫn không tin điều đó là sự thật. Sáng chiều, đôi lần anhc ứ vô thức đi ngang qua nhà em rồi đứng đó tẩn ngẩn như 1 chú nhóc 14 tuổi vừa mới biết yêu cô bạn nhỏ cùng lớp. Anh cứ tự hỏi, cuộc sống em mang đến cho anh có phải một trò đùa. Hay nó quá tự tin rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả. nhưng cuộc sống đã lần, anh đã lầm. Vì kể từ nagyf đó chưa bao giờ anh có thể quên được em, chưa bao giờ, em à.
---------------
Bạn có bao giờ tin rằng mình có thể kiểm soát được việc thích hoặc không thích một người nào đó không? Cũng giống như 1 người bạn của Trương đã từng chia sẻ, sẽ rất dại khờ nếu chúng ta tạo ra một chuẩn mực cho người yêu lý tưởng, bởi việc chúng ta rung động trước một ai đó là bởi những lý do vô hình nằm sâu trong tiềm thức. Có những người xa lạ vừa gặp đã yêu, cũng có những người đột ngột tỏa sáng trong một thời điểm nào đó.
Người bạn đó kể tiếp: cho đến một ngày mình biết trong tim mình đang có hình bóng của một ai đó thì mình cũng biết luôn kết quả của cuộc tình này trước sau cũng vẫn mang đến nhiều day dứt. Mình biết là mình không thể yêu 1 ai khác nhiều hơn nhưng việc nói với anh điều đó thực sự rất khó. Anh là ngườ đang có 1 tương lai sáng lạng. mơ ước của anh là đi du học và làm việc ở nước ngoài. Cho dù anh có tình cảm với mình thì việc mình hiểu và tôn trọng ước mơ của anh , mình có yêu, cũng không thể nào nói được.
Vậy đó, anh là một người mạnh mẽ nên giấc mơ của anh cũng sớm thành hiện thực. Ngày anh đi du học mình không dám ra tiễn. Anh cứ trách mãi những năm tháng về sau nhưng mình cũng không biết giải thích thê nào. Thấm thoắt đã mấy năm trời, nghe thấy tin anh đã yêu và chuẩn bị kết hôn mình vừa buồn vừa hạnh phúc. Hạnh phúc vì anh đã tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình còn buồn là vì nhiều khi trong giấc mơ vẫn thấy mình nắm tay anh, nói gì đó với anh và tỉnh dây không lần nào là không rơi nước mắt.
---------------------
Tôi còn nhớ một câu chuyện thú vị trên bàn café tháng trước. Số là anh bận của tôi khi bắt đầu yêu có một triệu chứng khá là ngộ, đó là tên người yêu lúc nào cũng nào cũng xuất hiện ở những chỗ thú vị. Khi thì anh thấy trên bảng hiệu ven đường, khi thì vào lớp học thấy ai đó khắc sẵn tên trên bàn, khi thì xem tivi cái tên phát thanh viên cũng tình cơ trùng tên người đó. Không biết là bạn có từng như thế không nhưng điều này cũng dễ hiểu vì khi chúng ta quá quan tâm tới một ai đó thì những gì từ phía họ sẽ rất dễ làm chúng ta chú ý và thân quen. Đôi khi những lời khuyên bạn bè nói bên tat ta mỗi ngày chúng ta không để tâm nhưng lời khuyên từ người đó thì chúng ta lại cảm thấy đặc biệt ý nghĩa và có 1 sự thôi thúc đặc biệt để hoàn thành. Cũng cùng với 1 ý nghĩa đó nhặc sỹ TLQ đã mang đến 1 khung cảnh lãng mạn. “Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè”
------------------
Một người bạn trẻ có tên Quỳnh Trang chia sẻ về sổ tay cảm xúc.
Trong rất nhiều ca khúc viết tặng riêng cho khoảng trời thơ ấu, tôi đặc biệt yêu thích “mùa hạ cuối cùng” của nhạc sỹ TLQ. Ngày chia tay bạn bè, trường lớp thì ai cũng buồn nhưng trong bài hát đó ngoài cái buồn ra tôi còn cảm nhận được tình yêu, tình bạn đã theo chân chúng tôi trong suốt những năm tháng bé bỏng. Có những niềm tin, niềm hy vọng 1 ngày gặp lại sẽ luôn nhắc nhau nhớ những kỷ niệm ngày xưa. Tôi vẫn luôn nhớ những dòng lưu bút ghi trong những ngày cuối, thật lòng mà nói, những lúc đường đời giông tố, đọc lại những nét chữ ngây ngô lúc nào tôi cũng thấy ấm lòng.
---------------------
Trích từ 1 bài báo đã lâu
Chân tình là một ca khúc được nhiều người thích đã lâu, ít người biết người nhạc sĩ đã sáng tác bài hát ấy còn là nhà báo Trần Lê Quỳnh và là con của 1 nhà văn viết chuyện thiếu nhi nổi tiếng, nhà văn Trần Hoài Dương. Trần Lê quỳnh sinh ngày 18/8/1978 tại Hà Nội. Khi 3 tuổi anh theo bố mẹ chuyển vào nam, Quỳnh nói tiếng bắc rành rọt thanh thót ấm sắc người Hà Nội. Sống tại London từ năm 2002, Quỳnh và vợ con nhập quốc tịch Anh 2 năm họ cũng mangg 2 quốc tịch. Tác giải luôn chân thành, tha thiết, bất chấp mọi bụi bặm, biến cố phải đối mặt, va đập, vẫn giữ cho mình ngày hôm qua và ngày mai. Như câu kết bài trong Trẻ mãi “những phút giây từ lâu như đã quên đi , như mưa rơi trên vạt áo , cho nhánh cây mùa xuân sau sẽ nở hoa”.
Ở xứ sở sương mù cách việt nam 6 giờ, TLQ vẫn bay về xứ sở quê mình. ¼ ngàn dặm sau ngày hối hả của người xa xứ luôn hình dung giờ này bên nhà làm gì và để tìm, để chờ, để hẹn, để hy vọng .
Dạo quanh 1 vài 4rum, Trương đã xem được khá nhiều comment thú vị. Từ 1 người bạn có tên là Thanh Lam, gần chục năm rùi, lần nào nghe Chân tình cũng có cảm xúc như đầu, vững vàng, mong manh mà vẫn thấy yêu thương tràn lê quá độ. Người yêu cũ của tôi đã hát bài này cho tôi, giờ nghe lại mà vẫn còn muốn khóc.
---------------
Sổ tay cảm xúc trong tuần qua đã nahanj được tâm sự của bạ Lê TRung hiếu gửi từ email.....
Có lẽ với em anh chẳng là gì cả đúng không em? Nhưng với anh em là tất cả những gì anh có. Thật tốt khi anh được bên em 1 thời gian ngắn trước khi em vào học lại. Em biết không, anh tin em tuyệt đối khi mới chia tay tình yêu cũ. Anh biết với em thì đó là 1 cú sốc khá nặng nề nhưng anh phải làm gì đây. Sau 1 thời gian anh cũng đã alf cho em nói lời yêu anh nhưng có vẻ tình yêu của em đã khác so với tình yêu cũ, em luôn đề phòng sẽ lặp lại nỗi đau như vậy, nghi ngờ anh. Nhưng anh biết em đã từng đau nên anh thông cảm và thấu hiểu cho em. Nhưng rồi em lại giận anh vì người ta nói anh đã trải qua nhiều mối tình. Quá khứ đâu quan trọng phải không em? Anh cũng đã nói trước với em là anh đã như vậy rồi mà. Anh chỉ mong em hiểu anh, anh yêu em nhiều lắm.
--------------
Khi 1 ai đó treo status home with home ta biết họ đã trở về sau 1 chuyến đi hoặc sau 1 ngày dài. Có những ngày ta rất muốn rời bỏ Sài Gòn, đi đến một nơi thật xxa, tìm cảm giác mới và quên đi phiền muộn nhưng đến khi đi xa ta lại thấy canh cánh trong lòng nỗ nhớ nhà, muốn được trở về nhà. Nhưng.............
Mái ấm khác với một ngôi nhà nhiều lắm. Chiếc ghế vẫn là 1 chiếc ghế kể cả không có ai ngồi đó, nhưng chiếc ghế đó không phải là 1 ngôi nhà và ngôi nhà sẽ không còn là mái ấm khi không có ai ở đó để ôm ta thật chặt và không có ai ở đó để ta có thể hôn chúc ngủ ngon. Một cái phòng thì vẫn là 1 cái phòng ngay cả khi không có gì ngoài vẻ ảm đạm nhưng 1 cái phòng không phải là 1 ngôi nhà, 1 ngôi nhà không phải là 1 gia đình khi mà tất cả trong đó chia xa và mọi người trong đó đều mang 1 trái tim tan vỡ
-------------------------
Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác phải đón sinh nhật 1 mình chưa? Khi Trương nghe một ca khúc này của nhạc sỹ TLQ, mặc dù chỉ là 1 thằng bé đnag học lớp 12 thôi nhưng mình cảm giác được sự cô đơn lan tỏa khắp cả ca khúc. Đặc biêt hơn, cô đơn không đến từ việc người đan ông này từ chối tiếp cận thế giới mà bởi vì người anh ta yêu, khi ra đi cũng đã mang theo cả thế giới. Anh ấy tự mua cho mình chiếc bánh kem, mua cho mình chiếc áo cô ấy chẳng thích để mong nghe được những lời phàn nàn của ngày xưa, rồi tự hỏi, tại sao anh không thấy vui dẫu khung cảnh quang ngôi nhà vẫn như xưa. Tại sao không thây vui dẫu đã bật lên điệu Valse ngọt ngào. Bởi vì điệu Valse ấy, không ai có thể nhảy một mình.
Bạn heocolonton chia sẻ trên 1 4rum: mình kỷ niệm nahats là bài sinh nhật 1 mình, nó gắn liền với đời sinh viên của mình. Không biết lúc anh Quỳnh viết bài này thì hoàn cảnh như thế nào chứ bài hát này gắn với quãng đời du học của mình, những năm đó và năm sinh nhật toàn cố ngủ để cho hết ngày, thế nhưng đến tối hôm sinh nhật thế nào cũng mở bài này lên nghe và buồn không biết để đâu cho hết. Thấm từng câu từng chữ. Mỗi khi nghe lại bài này lại nhớ hồi vừa nghe vừa khóc, thật là kỷ niệm
.
0 nhận xét:
Post a Comment