Featured Posts

Xin lỗi con, dù đó không phải lỗi của cô. Nhưng con hiểu bố không phải là người nói nhiều, không phải là người biết thế hiện cảm xúc.

Để các con chứng kiến cảnh bố mẹ đánh nhau là lỗi sai của người lớn nói chung và bố mẹ nói riêng.

Nhưng cũng đến lúc các con đủ lớn để hiểu: Nếu không có sự tôn trọng trong 1 gia đình sẽ rất khó để ngồi với nhau.

Con cái tôn trọng bố mẹ và bố mẹ cũng cần tôn trọng con cái

Vợ chồng lại càng cần tôn trọng nhau hơn vì có tôn trọng mới có cảm thông.

Không phải ngày nào trời cũng đẹp đúng không. Cũng không phải ai cũng là thánh nhân để luôn mỉm cười trước mọi biến cố. Vì chúng ta vẫn là người thường nên hỉ, nộ, ái, ố sẽ chẳng thể nào thoát được.

Cô may mắn hơn các con vì dù bị mẹ đánh thừa sống thiếu chết, dù cuộc sống có nghèo nàn nhưng tuyệt nhiên ông bà chưa từng to tiếng trước mặt các con thơ. Lần duy nhất bố mắng mẹ đó là khi bà đánh cô trong lúc xô sát cầm dao cứa vào ngón tay cô chảy máu. Ông chỉ nói: không được làm tổn thương con. Đánh cũng được nhưng không được làm nó chảy máu

Con có thể giận bố vì bố không bình tĩnh nhưng chỉ đến khi cô chứng kiến thì suốt 24h qua cô thương anh mình hơn hết. Anh đã rất cố gắng bình tĩnh rồi

Cô từng nói với con, cảm xúc con người đơn giản lắm: Khi ta quý ai hơn thì ta có xu hướng bao bọc người đó hơn.

Con có thể trách cô sao không hiểu cho mẹ nhưng cô cũng từng nói với con: Ai cũng có quyền được làm lại và vợ chồng cần có nguyên tắc tôn trọng nhau. 1 khi đã không còn tôn trọng không nên tiếp tục bên nhau để tránh tổn thương nhau thêm.

Mong các con sẽ sớm vượt qua và chuẩn bị tâm lý cho điều xấu nhất xảy ra. Dù như nào ông bà, bố và cô chú luôn yêu các con.

Đôi khi yêu thương không nhất định phải ở cạnh nhau, miễn bố mẹ cùng yêu các con là được. Còn hết duyên thì rời xa nhau nó là chuyện bình thường. Đôi khi buông tay, để sự trân trọng còn giữ, ta lại vẫn đẹp trong mắt nhau hơn phải không?



Nhiều người kỳ cục lắm. Bên ngoài luôn cho rằng mình rất bình tĩnh, mình ổn nhưng sâu bên trong thì như những dòng sóng ngầm.

Sự bình thản ở câu chữ có chắc che giấu được tâm trí hỗn loạn trong em?

Tôi cũng như em, chúng ta đều qua nhiều thăng trầm, nói là hiểu hết về cuộc đời chắc chắn là chưa. Càng lớn tôi lại càng thấy thời gian sao trôi nhanh quá.
Trong những phút nghĩ lại, ngẫm lại cuộc đời mình từng trải qua. Nếu nói chưa từng hồi hận chắc chắn không phải. Nhưng tôi bằng lòng với hiện tại.




Trong tình yêu, có thể có những người khiến ta yêu chết đi sống lại, những mối tình ta gọi là khắc cốt ghi tâm... nhưng đến cuối cùng "người phù hợp" lại là người cùng ta đi đến cuối đời.

Trong tình bạn, "người phù hợp" là người không nhất thiết phải cùng sở thích, phải cùng Gu nhưng khi bên họ bạn cảm thấy thoải mái nhất, là người bạn sẵn sàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, trăn trở và ngược lại (những thứ mà chưa hẳn người yêu, vợ/chồng đã có thể nói).

Trong công việc, nếu trước kia người ta chỉ nói "con người là tài sản quý nhất của công ty" thì thực sự chưa đủ, "Con người phù hợp mới là tài sản quý nhất". Có những người dù rất giỏi, rất tốt nhưng lại không phù hợp với doanh nghiệp, với đường lối phát triển. Sự kết hợp này kìm hãm họ và cũng kìm hãm sự phát triển của công ty.
------------
Em thấy đó cô gái, người phù hợp mới là điều quan trọng nhất trong mọi mối quan hệ. Đừng vì "cũng được" mà tặc lưỡi đồng ý 1 anh chàng chỉ vì vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta hay vì anh ta nhiều tiền. Sự phù hợp không dừng lại chỉ ở 1 góc nhìn, 1 tiêu chí, nếu có thể hãy nhìn rộng hơn. Hãy sắp xếp sự ưu tiên nhất với cuộc sống của em, điều mà em hướng đến.

Sự phù hợp không phải chỉ là em cần gì ở họ. đôi khi đó là cả khả năng thay đổi của chính em. Phù hợp lúc này sẽ trở thành hòa hợp, mọi thứ sẽ trở nên cân bằng.
Không cần là người tốt nhất, chỉ cần đó là người "phù hợp" nhất!

Em luôn nói với tôi, với em gia đình là quan trọng nhất. Tôi hy vọng em sẽ không chọn 1 người chồng đến 1 lời hỏi thăm bố mẹ em cũng không có, chứ chưa nói đến việc anh ta coi việc gia đình em phục vụ anh ta là đương nhiên vì "rể là khách"

Đừng ngại yêu, cũng đừng sợ yêu, nếu chính em không hết lòng thì sao có thể đòi hỏi sự thật lòng từ người khác đúng không nào
Tặng cô gái của tôi bài hát này! Hãy cứ yêu như ngày yêu cuối em nhé :))))







Có khi nào bạn chẳng thể phân biệt giữa mơ và thật? Có khi nào thức giấc rồi chợt thấy hiện thực, ước rằng đây chỉ là mơ?

Sẽ chẳng phải một lần em từng như vậy. Nếu không muốn nói đã quá nhiều lần em ước đây không phải sự thật mà chỉ là giấc mơ. Là vì e không hề muốn điều này xảy ra chút nào, hôm nay cũng vậy.

Sáng anh về, bước vào nhà sau một đêm ở bên ngoài với khuôn mặt nhằng nhịt vết xước. Vẫn là mọi khi, e mở mắt dậy có anh xuất hiện những hôm nay ngay khi mở mắt ra nhìn anh trong bộ dạng đó em đã khóc như một đứa trẻ mà không biết làm gì cả.

Giận anh? Không phải. Trách mình thì đúng hơn. Nếu tối qua e cố gắng đi cùng và chở anh như mọi khi, anh sẽ không bị ngã và đau như thế này. Nhưng mà nếu vẫn chỉ là nếu...

Nhìn a hiện tại e chỉ muốn khóc thôi. Cảm thấy mình thật vô dụng. Lần sau e sẽ k để anh đi mình như vậy nữa... :'(

Phải lưu cái ảnh để năm sau anh nhớ ngày sinh nhật hôm qua.


Bình yên là khi cả thế giới như muốn sụp đổ thì chỉ cần có anh ý ôm vào lòng và nói "có anh đây rồi, không sao cả, đừng lo".

Bình yên là khi trong mọi cuộc vui vô bổ em chỉ muốn quay trở về với ngôi nhà nhỏ mà em biết có người có thể mang bình yên của em đang chờ

Bình yên là mỗi khi đi ngủ anh ý ôm em vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng ru ngủ, đôi tay đan vào tay em. Cho dù nửa đêm thức giấc em đã thấy mỗi đứa 1 só rồi. Nhưng sáng dậy lại thấy bàn tay ai đó đặt nhè nhẹ lên má kéo em vào lòng và nói anh yêu em.

Với em bình yên chỉ cần như vậy là đủ.

Trước kia em từng nghĩ và sợ rằng ai đó đến rồi sẽ lại đi như những người từng đến và đi trong cuộc đời mình. Ngày em nhận lời yêu anh y chỉ là cảm kích tấm chân tình anh ý dành cho em 4-5 năm trời. Nhưng thật không ngờ may mắn lại mỉm cười để cho em một người thương em đến vậy.

Em hạnh phúc chứ? Vâng, tất nhiên. Với em chỉ cần bình yên như vậy là đủ.

Bình yên là gì?



 Phật dạy rằng: Kiếp trước chúng ta phải quay đầu nhìn lại 500 lần thì kiếp này chúng ta mới có thể đi lướt qua nhau. Câu nói ấy bắt nguồn từ câu chuyện như sau:

 Ngày xưa có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc, tiền bạc nhiều không xuể. Cô lại là người có tài có sắc, cuộc sống rất sung túc. Bà mối ra vào nhà cô nhiều đến nỗi mà cái bậc thềm sắp bị giẫm nát rồi mà cô vẫn chẳng chịu kết hôn, bởi lẽ cô cảm thấy mình vẫn chưa tìm được đức lang quân thực sự phù hợp với cô.

 Cho đến một ngày nọ, cô đi vào chùa để tĩnh tâm, người đông như mắc cửi. Xa xa cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú, chẳng cần nói gì thêm cô biết đây chính là người mà mình muốn lấy làm chồng, người mà cô khổ sở chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng đã xuất hiện. Chỉ tiếc rằng người trong chùa quá đông, cô không làm cách nào đến được gần chàng trai đó, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng dáng chàng cứ xa dần và biến mất. Hai năm sau đó, cô gái đi khắp nơi để tìm chàng nhưng bặt vô âm tín.

 Cô gái ngày nào cũng vào chùa xin Bồ tát cho mình được gặp lại chàng trai ấy. Lòng thành của cô đã cảm động Phật Tổ, người đã hiển linh nói: “Con muốn nhìn thấy chàng trai đó à?” Cô gái đáp: “Dạ vâng ạ, con chỉ cần nhìn thấy anh ấy một lát thôi.”

Phật Tổ: “Thế thì con phải từ bỏ tất cả những gì hiện con đang có, bao gồm cả gia đình và cuộc sống sung túc của con.” Cô gái dứt khoát nói: “Con có thể làm được.” Phật Tổ tiếp: “Ngoài ra con phải tu 500 năm đạo hành, thì mới có thể gặp mặt người ấy một lần. Con có hối hận không?” Cô gái đáp: “Con sẽ không bao giờ hối hận.”

 Sau đó, cô bị biến thành một tảng đá nằm giữa vùng núi hoang sơ, hẻo lánh, chịu mưa chiu nắng hơn 400 năm nhưng cô không mở miệng than vãn một câu cảm thấy đây không đáng gì cả. Cái cô cảm thấy khó chịu nhất chính là hơn 400 năm qua không được nhìn thấy chàng, không nhìn thấy được chút hi vọng mong manh nào. Cô cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.

 Vào năm cuối cùng, một đội đi khai thác đã nhìn thấy tảng đá to lớn này đã mang về luyện thành hòn đá kích cỡ to vận chuyển vào kinh thành. Ở đó người ta đang xây cầu, thế là cô gái trở thành tay vịn trên chiếc cầu. Vào đúng ngày cây cầu xây xong, cô gái đã nhìn thấy chàng trai mà cô chờ đợi trong suốt hơn 500 năm qua. Chàng đi vội vàng hình như đang có chuyện gì gấp gáp, đi rất nhanh qua cây cầu. Đương nhiên chàng không thể phát hiện ra rằng có một hòn đá đang chăm chú dõi ánh mắt ngóng theo bóng hình chàng.

 Chàng trai cứ thế lại biến mất, Phật Tổ xuất hiện. Người nói: “Con đã mãn nguyện chưa?” Cô đáp: “Chưa ạ, sao lại thế này? Sao chỉ cho con trở thành tay vịn của cái cầu? Nếu con được dùng làm đoạn chính giữa cây cầu, có lẽ con đã gặp được chàng, con có thể chạm vào chàng.” Phật Tổ nói: “Để có thể chạm vào người đó con phải tu tiếp 500 năm.” Cô đáp: “Con bằng lòng” Phật Tổ hỏi: “Con chịu bao nhiêu khổ cực rồi , con không hối hận chứ?” Cô gái kiên quyết: “Không hối hận ạ.”

 Cô gái lại biến thành một cây to, nằm nơi nhiều người qua lại. Nơi này người đông tấp nập nên cô phải dõi theo chăm chú nhưng càng khó chịu hơn là cô càng hi vọng được gặp chàng bao nhiêu thì càng đau đớn bây nhiêu khi phát hiện người ngang qua không phải là người mình hằng thương nhớ. Trải qua 500 năm trước tu luyện, cô dần bình tĩnh lại hiểu ra rằng chỉ đến ngày cuối cùng chàng trai mới xuất hiện.

 Lại một lần 500 năm nữa qua đi, ngày cuối cùng đến rồi, cô biết rằng hôm nay chàng trai sẽ xuất hiện nhưng trái tim cô không còn cảm thấy quá kích động, hồi hộp nữa. Chàng đến rồi, đến rồi, chàng vẫn mặc trên mình bộ quần áo màu trắng mà chàng thích nhất, khuôn mặt vẫn khôi ngô, tuấn tú như ngày nào. Cô gái như đờ người ra ngắm nhìn chàng trai. Lần này, chàng không hề vội vàng gấp gáp như lần trước, có lẽ bởi trời nóng quá. Chàng nhìn thấy ria đường có một cây đại thụ to, cành lá um tùm rất mát. Chàng nghĩ đến đó ngồi nghỉ một lát.

 Chàng bước đến bên cây đại thụ, ngồi tựa vào thân cây, khép hờ đôi mắt và thiu thiu ngủ. Cô đã chạm được vào chàng trai rồi, chàng đang ngồi cạnh ngay cô. Nhưng cô gái không có cách nào nói cho chàng biết nỗi nhớ thương chàng bấy lâu nay. Nàng chỉ cố hết sức chụm lá cây lại che cho chàng những ánh nắng chói chang để chàng ngủ ngon hơn. Chàng trai chỉ ngủ trong chốc lát vì chàng còn có việc phải làm, chàng đứng dậy phủi bụi trên người. Chàng ngước nhìn cây đại thụ nắm lấy cành là âu yếm, như để cảm tạ bóng mát mà cây đại thụ đã ban cho chàng.

 Sau đó, chàng đi mất, không hề ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc chàng biến mất thì Phật Tổ lại xuất hiện. Người hỏi: “Không phải là con lại muốn làm vợ người đó đấy chứ, con phải tu thêm…” Cô gái bình thản ngắt lời Phật Tổ: “Con thật sự rất muốn, nhưng con thấy không cần thiết nữa rồi.” Cô nói tiếp: “Con thấy thế này là đủ rồi, yêu chàng nhưng không nhất định con phải trở thành vợ chàng.” Phật Tổ: “Ồ!” Cô gái lại tiếp: “Vợ hiện tại của chàng cũng giống như con chịu khổ cực tu luyện sao?” Phât Tổ gật đầu nhẹ. Cô mỉm cười nói: “Con có thể làm được, nhưng không cần thiết nữa rồi.” Chính tại thời khắc này, cô phát hiện ra Phật Tổ thở dài một cái, cô có vài phần kinh ngạc: “Phật Tổ có tâm sự ạ?”

 Trên khuôn mặt Phật Tổ nở ra một nụ cười: “Vì như thế này cũng rất tốt, có người không phải đợi con 1000 năm nữa rồi, người ta vì muốn nhìn thấy con một lần mà đã tu 2000 năm rồi.”

---------------------------

Kiếp này chúng ta tương phùng rồi gặp gỡ là kết quả tu luyện mấy nghìn kiếp. Vì thế con người sống phải biết trân trọng nhau.

----------------
Em và anh đã tu luyện bao nhiêu, đã chờ đợi nhau bao lâu chỉ để yêu nhau?? Nhưng đến cuối cùng người em lấy làm chồng có lẽ là người đã hy sinh, chờ đợi nhiều hơn cả. Anh cũng nên nghĩ như vậy, ta không đến được với nhau không phải tại ai mà là nhân duyên. Cánh cửa này đóng lại là để anh hay em bước tiếp đến một cánh cửa khác. Hạnh phúc hay khổ đau không ai trong chúng ta biết được. Nhưng em thật sự trân trọng những gì ta đã từng dành cho nhau. Kể cả đó là nỗi buồn. Kỷ niệm không cần thiết phải vứt bỏ, với em, đó là thứ để em trân trọng hiện tại. Ngoái lại và vẫn có thể cười với anh như khi ta gặp lần đầu.
Sau một quãng thời gian dài nào đó sau này, nếu vẫn có thể gặp nhau em chỉ muốn hỏi "em vẫn tốt, anh thì sao? Anh hạnh phúc chứ" . Em thực sự muốn nghe câu trả lời của anh rằng "anh rất tốt và đang hạnh phúc bên gia đình, cuộc sống của mình". Bởi...ai đó nói rằng, "yêu rồi cũng hết, chỉ có thương là thương đến tận cùng". Em đã từng thương anh và em hiểu, ta không đến được với nhau vì chưa đủ duyên nợ. Chính vì vậy thương vẫn cứ thương đúng không anh :)

Anh sẽ hỏi "vậy, em với cậu ấy là gì? vẫn thương anh sao có thể tiếp tục với cậu ấy"
Anh ạ, đó là chồng của e mà. Tất nhiên em thương a ý, trân trọng và muốn bên anh ý, san sẻ những lo âu, nỗi buồn hay niềm vui với anh ý. Điều mà dù có thương anh nhưng nếu buồn anh kể, em chỉ có thể lắng nghe mà chẳng thể san sẻ. Khi anh vui anh có thể chẳng cần nhớ đến em. Không sao cả, đó chính là sự khác nhau của anh và cậu ấy.
Anh đừng nghĩ rằng 1 người chỉ có thương 1 người cả đời. Không phải đâu, có thể thương rất nhiều người nhưng mỗi người thương lại không hề giống nhau. Đến cuối cùng, người khiến mình dù có đau khổ đến đâu vẫn cam tâm đi cùng, bước qua chông gai cuộc sống và họ với mình cũng như vậy - đó chính là người bước đi cùng ta đến hết cuộc đời....


Thất vọng chỉ đến khi con người ta quá kỳ vọng, mong muốn ở điều gì đó.

Tôi có 1 cô bạn, cô ấy nói tôi là bạn thân của cô ấy. Thế nhưng tôi chỉ thấy rằng
Cô ấy ốm, tôi lo lắng, tôi mua thuốc, tôi mua thức ăn
Cô ấy đói tôi nấu cơm cho cô ấy
Khi tôi kiếm đc 8tr/tháng, tôi bỏ ra 1 triệu chỉ để tạo công việc và thêm tiền cho cô ấy. Cho dù công sức làm của cô ấy chẳng biết để làm gì. Nhưng k thể cho không số tiền đó
Khi ra ở riêng cô ấy hết tiền ăn, dù ôm đến cả núi nợ tôi vẫn mượn tiền để cho cô ấy. Số tiền chẳng nhiều nhưng đến khi đói rách miệng, ai nói nó không quý
Hết tiền, hết gạo, tôi đi mua gạo vẫn đem cho cô ấy
Rồi 1 ngày
- Tôi đói rách miệng, cô ấy đi mua điện thoại mới
- Tôi cần số tiền lớn, chạy vạy vay nợ để trả cho anh, cô ấy có tiền, cho vào thẻ. Mượn nóng cũng k thể
- Khi buồn cô ấy rủ tôi nhậu, khi vui cô ấy đi chơi cùng người khác
- Khi tôi cần cô ấy giúp cho mượn thẻ visa vì hiện tại tôi hết tiền, k thanh toán đc thẻ visa của chính mình thì cô ấy lo sợ tôi làm hại lợi ích của cô ấy, sợ tôi bùng, tôi k có tiền trả khiến thẻ visa của cô ấy bị khóa. Cho dù thời điểm hiện tại nó chẳng để làm gì.
....
Vậy đó, 5-7 năm quen nhau, cứ nghĩ rằng họ như chị em mình, đôi khi tôi còn cho họ trên cả cái người ốm cả đêm, cả ngày thức chăm mình. Người có đói cũng k để mình đói...Rồi nhận lại như vậy

Bạn nói tôi tính toán, đong đếm ư. Cái gì chẳng có quyền đc nhận lại những gì đó dù chỉ là tình cảm. Đến tình yêu cũng cần công bằng cơ mà.

Tôi có thể mượn 1,2 triệu để thanh toán cái thẻ visa và tiếp tục sử dụng nhưng lại nghĩ rằng nếu NGƯỜI NHÀ có thể giúp, hà tất cần người ngoài

Thế nhưng ai là ai của ai
Cứ mộng tưởng coi ai là ai đó
Mà ai kia có là ai của mình đâu

MỘT NỖI THẤT VỌNG NGẬP TRÀN CẢM XÚC


Họ hỏi em, em mơ mộng gì về tương lai
Em gật đầu, biết trả lời sao giờ.


Nhiều người nói, chia tay rồi đừng liên lạc, đừng để ý, cần gì phải trả lời khi người ta hỏi, muốn gì đó nữa chăng.
Em thì nghĩ, có cần thiết phải vậy. Là hết duyên thì chia tay, là không hợp thì không bên nhau nữa thôi. Chẳng phải ngoái lại 100 lần kiếp trước mới gặp nhau kiếp này sao. Cho dù chồng sau em sau này có hỏi, em vẫn nói rằng anh là người yêu cũ. Chẳng có gì phải giấu diếm, bởi tình yêu đã hết rồi, với em "người cũ" là một người anh pha chút tri kỷ hờ hững....bởi tri kỷ cả đời...có lẽ là chồng em rồi

...

Người ta cứ mải miết đi tìm cái từ "tri kỷ" hay "người thương" mà bỏ quên người ngay cạnh...
Để rồi buông tay nhau...rồi luyến tiếc...rồi mong chờ...rồi đau khổ.

Em nghĩ cũng đến lúc chấp nhận người ta rồi. Vì sự si tình đó, vì tình cảm đó cũng vì sự cố gắng đó.

Em nghĩ cũng đến lúc bỏ đi sự mặc cảm, buông những kỷ niệm, cố gắng cho tương lai của chính em...chứ không phải của ai đó của quá khứ nữa.

Với mỗi tình đầu, anh ấy hay than vãn về cuộc hôn nhân không tình yêu, về người vợ không mấy xinh đẹp + vụng về của anh ấy. Em lo anh ấy không hạnh phúc....cũng bằng thừa. Vì gác em lại với tâm sự anh ấy vẫn về với tổ ấm, với thiên thần trong bụng vợ anh ấy. Em đâu có thể làm gì khiến anh ý hạnh phúc, có chăng chỉ là khiến vợ anh ấy ghen tuông vô cớ.

Với những người khác, em mong họ sớm tìm được 1 nửa của mình. Quên em như 1 người từng yêu, đến với em như những người bạn...bởi e cũng coi họ như vậy

Nói em dễ dàng yêu không phải không đúng. Đến tuổi này rồi, em nghĩ chỉ cần tìm người thương mình là đủ. Em có gì? 1 người cũng không thể biết hình dáng sau này mình ra sao, không thể biết ngày nào mình sẽ xấu xí, chỉ biết rằng nếu e càng nghĩ nhiều...điều đó sẽ càng đến sớm. Đôi khi em cũng tự hỏi, trên đời này có những bệnh mà càng suy nghĩ về nó sẽ càng nặng hơn, chỉ cần vui vẻ và cười nhiều bệnh sẽ hết cơ đấy. Cứ tưởng trong phim :v
Em càng không chắc mình mang cho ai đó 1 gia đình với những đứa nhóc kháu khỉnh...vì thực sự em đã được báo trước rồi.

May cho họ khi rời bỏ em hay không may cho anh chàng hiện đang yêu em...em cũng không biết nữa.

Anh có muốn nghe em kể về chàng trai ngốc nghếch đâm đầu yêu em hiện tại không?

:) Em có gì giấu và phải giấu đâu.

Cậu ấy học cùng e từ năm 2 đại học. Yêu  e từ năm 4 đại học. Nhưng hồi đó đương nhiên e k đồng ý vì e còn đang say đắm với mối tình đầu mà.
Em ra trường, cũng là ngày chia tay mối tình đầu.
Em đi làm, em ốm, bạn ý sang chăm cả ngày cả đêm, trong trí nhớ em chỉ nhớ hôm đó vô cùng mệt, được dựng dậy ăn rồi uống thuốc, 4h 1 lần. Ngủ miết, chẳng biết gì.
Cứ khoảng 4,5 ngày bạn ý mang sang 1 bó hoa hồng, vì em thích hoa, thích mùi hương của hoa :)

Nhưng..đến khi bạn ý hỏi yêu lần nữa e vẫn không thể đồng ý. Vì hồi đó, e chẳng muốn yêu ai và cũng vì bạn ý không có gì trên tay cả. Em chọn lựa cho mình một bến đỗ an toàn, và khi đó bạn ý không phải sự lựa chọn an toàn. Một ngày đẹp trời, e cắt đứt liên lạc với bạn ý.

2 năm trôi qua, e vất vương 2 mối tình nữa, mỗi người kéo dài chẳng quá 5 tháng. Đều là em bị bỏ, vì điều gì ư? Vì ai đó nói em chẳng xứng là 1 người vợ vì k khéo léo, vì ai kia quá hờ hững vô tâm bỏ rơi e lúc e cần nhất, cần hơn ai hết. Và hơn hết, họ cần em làm vợ chứ không muốn em chỉ là vợ...

Anh sẽ hỏi, sao đã từ bỏ 2 năm rồi, giờ lại tiếp tục. Em cũng không biết nữa, vì bạn ấy vẫn theo dõi em hằng ngày, em biết điều đó, chỉ là bơ đi thôi, vì bạn ý đã cố gắng hết sức cho hiện tại và tương lai...và vì bạn ý vẫn si tình với em như ngày xưa. Bạn ý nói, em yêu ai, em bên ai...bạn ý đều biết, đều hiểu nhưng bạn ý không nghĩ gì về điều đó. 2 năm nay bạn ý đã rất cố gắng, chỉ đợi ngày e chấp nhận và vì bạn ý tin rằng chúng em có sợi dây nhân duyên nào đó.

Trước e nghĩ rằng phải kiếm 1 người đàn ông có thể chăm lo cho gia đình, kiếm đc nhiều tiền, nhà cửa, gia cảnh ổn định nhưng...tan vỡ bao lần em mới hiểu...chỉ cần người thương em thật sự là đủ

Anh sẽ chúc phúc cho em chứ?

Anh biết không? Ít nhất bên bạn ấy em được là chính mình, e có thể làm gì em thích và bạn ý luôn đồng ý. Bạn ý yêu cả những cái điên khùng trong tính cách em. Em không phải chạy theo bạn ý cả ngày mà là bạn ý kéo em đi. Em càng không phải thể hiện tài nấu nướng hay chăm sóc bạn ý vì bạn ý hiểu khỏe mới yêu và chăm được cho em, em là chỉ để yêu thương.

Anh nói xem, có phải mới yêu nên vậy? Sau này sẽ bộc lộ khác? Em thì chẳng biết đâu.

Em chỉ biết hiện tại...thôi thì cứ yêu, cứ sống thôi...Just love and just live...

Em - như 1 cô gái bình thường cũng chỉ yêu bằng đôi tai với những lời nói mật ngọt vừa đủ và trái tim rạn vỡ đầy vết nứt cần được xoa dịu bằng yêu thương.

Em mong anh...người em từng yêu...cũng sẽ sớm tìm được 1 người và anh nói với em rằng "anh đang rất hạnh phúc"


Sáng 7h30 mẹ gọi điện nói "cô mất rồi"
Trong lòng rối bời với bao nhiêu câu hỏi
Tại sao gia đình lại bạc bẽo như vậy, cụ đã hơn 90 mà 2 lần tiễn kẻ đầu xanh. 2 năm trước, anh Hải mất vì ung thư máu, ngày hôm nay con dâu mất vì suy tim.
Thương cô lắm. Cô chân chất, đơn giản. Ẩn tượng của em về cô là một người cô hiền lành, chân đất hay đến nhà chơi. Ngày bé, hay vào cô chơi với bác trai, cô thương em, quý cả nhà em nữa. Đến khi lớn, cô hay sang giục lấy chồng. Mới đây, chỉ mới cách đây 10 ngày, vẫn đôi chân trần đó, vẫn dáng đi đó, vẫn khuôn mặt đó còn nói "cưới đi cho cô ăn cỗ" mà giờ hơi thở đã chẳng còn.
Hôm kìa vào thăm cô, cứ nghĩ cô chỉ nặng hơn thôi rồi sẽ khỏi, ai ngờ...mọi thứ đến nhanh đến vậy.
Hỏi em có buồn không?
Có, buồn chứ, buồn vì vẫn mong ngày cưới em cô có mặt, hôm gặp cô lần cuối còn nhắc cô phải mau khỏe về ăn cưới em, cô gật đầu rồi chẳng giữ lời.
Nhưng...đi nhanh vậy em cũng mừng vì cô sẽ không phải chịu đau đớn về bệnh tật quá nhiều.
Chỉ là...ai nỡ buông tay khi duyên trần vương vấn
Ta cần hơi thở chứ đâu phải sự chia ly...

Có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn của sự chia ly. Nhất là những người bên ta từ thuở lọt lòng.
Ngày anh Hải mất, cảm giác chẳng đến như vậy vì đơn giản kỷ niệm về anh gần như không có. Còn cô, chưa lần nào đi học về e không gặp, tuần cô sẽ sang nhà e chơi đến vài lần...
Thương cô lắm.
Mong cô sớm siêu thoát về nơi cực lạc.


Không phải anh không thể mặc em váy hồng
Mà là ta đã không thể

Vậy nên...thôi anh cứ ngủ đi
Em cũng sẽ không lấy chồng
Ít nhất là thời điểm hiện tại

Chàng trai làm điều đó thay anh, em hứa...đó sẽ người người thương em thực sự, yêu em thực sự.
Tổn thương anh cho em hay ta cho nhau rồi sẽ đến 1 ngày nào đó có 1 người nào đó bước vào cuộc đời anh và em, mà em biết đó chắc chắn không phải chúng ta nữa.

Em ...đang hạnh phúc với những gì mình đang có



Biết mình mê chấp đã gần ngộ
Biết mê không ngộ càng thêm sai



Tuổi trẻ, kỳ lạ lắm bạn ạ!

Hồi ý nghĩ phải như vậy cơ. Rồi ai nói, ai cản cũng không được
Rồi người khác cũng nói đừng trẻ con thế, rồi thì lớn rồi, sau này nhìn lại e sẽ thấy lẽ ra mình không nên như vậy
:)
Thế nhưng, làm sao đâu. Là tuổi trẻ, được phép sai lầm mà
Mà đôi khi những sai lầm vô ý lại thành điều gì đó tốt đẹp
Giờ ta vẫn có thể mời người cũ một cốc cafe, nhâm nhi cùng câu chuyện hiện tại: cuộc sống, công việc, tình yêu.
Rồi nhận ra, Ồ, mọi thứ vẫn đẹp
Đời vẫn màu sắc và tuyệt vời như vậy
:)

Thế nhưng có 1 lời khuyên cho các cô gái là: đừng tin lời người cũ rằng người ta còn tình cảm với bạn và hẳn giây phút nào bạn mủi lòng sẽ là sự trả thù ngọt ngào người đó dành tặng bạn
=)))

Vậy nên, người cũ, chỉ nên dừng lại ở câu chuyện cafe, quán cóc thôi :)

Ta còn tỉnh lắm :p