Chẳng biết từ bao giờ bắt đầu nghe nhạc trữ tình, nghiện giọng đan nguyên. 23 tuổi mà nghe nhạc như u30, 40. Thỉnh thoảng nghĩ lại, phải chăng mình đã già? Không hẳn đâu, nhạc trữ tình hay nhạc vang cho người ta cảm giác sâu lắng, rất đúng cảm xúc. Một thời gian sợ cái tâm trạng ủy mị trong âm nhạc, trong tâm trạng đó mà chẳng dám nghe nhạc vàng nữa. Giờ thói quen lại tiếp diễn khi vô tình xem live show Số Phận của Đàm Vĩnh Hưng.
Ai đó mình biết cũng thích Đan Nguyên...
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao anh.
Ngày nao đã quen nhau vì chung hướng đời mình trót trao nhau nụ cười.
Ngày nao đã quen nhau vì chung hướng đời mình trót trao nhau nụ cười.
Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim, dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm,
Của hai chúng mình tôi cũng không bao giờ, tôi không bao giờ quên anh.
Cho đến hôm nay với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau.
Còn đâu những đêm, anh dìu tôi lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đời.
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi, đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm
Của hai chúng mình, ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương, của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em ngàn năm, vẫn đợi em trọn đời.
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh.
Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình, là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi, đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm
Của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương, của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em ngàn năm, vẫn đợi em trọn đời.
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh.
Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình, là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi, đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm
Của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh.
Của hai chúng mình tôi cũng không bao giờ, tôi không bao giờ quên anh.
Cho đến hôm nay với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau.
Còn đâu những đêm, anh dìu tôi lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đời.
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi, đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm
Của hai chúng mình, ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương, của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em ngàn năm, vẫn đợi em trọn đời.
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh.
Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình, là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi, đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm
Của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương, của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em ngàn năm, vẫn đợi em trọn đời.
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh.
Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình, là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi, đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm
Của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh.
0 nhận xét:
Post a Comment