Ngày xa anh..........

Leave a Comment
Được buổi chủ nhật ngỡ về sẽ bế cu tít cho cả nhà đi gặt vậy mà chợt nhận ra là ngày dỗ cụ, vậy nên cả nhà được đi ăn cỗ, đến đám gặp mọi người thật vui. Rồi tối đáng lang thang với cậu bạn khóa dưới trà đá chém gió. Vui ở chỗ nhờ được cậu ý hỏi thăm tình hình người ấy vì người yêu cũ cậu ta quen người ấy. Thật lạ đúng không, mình cũng thấy lạ vì không hiểu làm sao cô bé ý lại quen người ấy nữa.
Nói chuyện blabla rùi chợt nhận ra, có khi nào sướng quá hóa hâm không? Có khi nào chỉ là do mình hâm hâm rùi quyết định như vậy không? KHÔNG. Chắc chắn đó là điều mình muốn là, sẽ và đã làm suốt những lần chia tay. Muốn tìm cho anh, muốn trao cho anh cơ hội có 1 người xứng đáng hơn hết với tình yêu anh dành cho.

Ngày xa anh..........
Có rất nhiều thứ xa anh mình phải tự làm, tự trải qua. Rồi đôi khi thầm trách, tại anh mà giờ mình trở nên vô dụng và bỡ ngỡ như vậy. Là anh, mình đến, anh đi chợ, anh nấu cơm, anh dọn dẹp – lý do lo mình đi mệt, vậy nên giờ phải ở mình, mọi thứ phải làm, đôi khi mệt lắm, đau đầu lắm nhưng phải co quắp trong góc mà tự chịu vì chẳng ai đến nặn đầu, đấm lưng cho đỡ mỏi, cũng chẳng ai giúp mình dọn dẹp khi ấy. Là anh, mỗi khi có 1 quyết định gì đó, cần một lời khuyên gì đó mình đều tham khảo anh, nghe theo anh, dường như anh là người chốt cho mọi vấn đề. Xa anh, mọi thứ phải tự quyết, phải tự trải qua, con đường ấy, lựa chọn ấy cảm thấy không hề chắc chắn chút nào. Thấy mình như đang đi trên cây cầu khỉ -- chênh vênh là cảm giác duy nhất còn đọng lại.
Giờ anh như nào rồi? Anh khỏe chứ? Công việc đã ổn định? Đã có những mối quan hệ mới chưa? Đã có người thương chưa? Đã bớt đau vì em chưa?... Nhiều câu hỏi lắm, nhưng chẳng ai trả lời cho những câu hỏi ấy. Đi đâu, tìm đâu, nhờ ai, hỏi ai để trả lời bây giờ chứ?

Ta lê chiếc bóng giữa trời
Đi tìm kỷ niệm một thời đã xa
Hoàng hôn tắt nắng chiều tà
Ngỡ nghe lá khóc – tình là dây oan
Sầu ai tiếng hạc gọi đàn
Tím như nhuộm cả không gian một màu
Khơi lòng sống lại niềm đau
Đánh hồn thi thức buồn sao ngỏ vừa
Phải tình là thoáng hương xưa
Bay theo gió lộng lúc vừa thu sang
Mất nhau đời lắm phũ phàng
Trong trang nhật ký còn hàng lệ rơi
Đành mang trả lại cho người
Chữ yêu thôi đã hết rồi từ đây
Tình buồn như lá vàng bay
Ta đi đi mãi tháng ngày tìm quên

Nếu 5 năm nữa, em và anh gặp lại, liệu có vẫn như bây giờ?
Em đang trông chờ, trông mong điều gì em cũng không biết nữa. Nhưng điều duy nhất em mong bây giờ là anh có 1 bờ vai, 1 người thương và yêu anh nhiều hơn, thật lòng hơn, dũng cảm hơn em đã từng yêu anh – một con người yếu đuối, hèn nhát, mang con tim tội lỗi với những vết xước vá nhằng nhịt. Vì thế nó chẳng thể, chẳng đủ để nhận vào trao anh thứ anh đáng được có.

Gửi anh, my love.
Hà Nội, ngày 21 tháng 9 năm 2014

0 nhận xét:

Post a Comment